Sự sống này
chỉ thay đổi mà không mất đi vì chết không phải là hết. Khi nơi trú ngụ tạm bợ
trên trần gian này bị hủy diệt thì chắc chắn rằng Thiên Chúa sẽ mở ra một nơi cư ngụ mới
cho sự sống vĩnh cửu.
Hàng năm giáo
hội dành ngày 2/11 để tưởng nhớ những người đã khuất. Từ giữa trưa ngày lễ các
thánh, chúng ta đã viếng nhà thờ, nghĩa địa, nơi chôn cất những con người đã có
một thời gắn bó với chúng ta. Giáo hội dành hai ngày liền nhau một và hai tháng
mười một - ngày lễ Các Thánh và ngày lễ các linh hồn để chúng ta hướng cái nhìn
về nơi Nước Trời bằng cách tạo ra mối liên kết mật thiết giữa chúng ta với
những người đi trước.
Mối liên hệ giữa
ngày lễ Các thánh và Các Đẳng.
Với ngày lễ Các Thánh, chúng ta vui mừng trước hạnh phúc vinh quang của các bậc tổ tiên, cha ông. Không chỉ những vị thánh được giáo hội tuyên phong, chúng ta còn mừng kính những vị đã trung thành với Chúa, những vị chân phước, những người chưa được Giáo hội phong thánh. Chúa cho mỗi người một cuộc sống trần thế, các thánh đã chọn cách sống lý tưởng, tuyệt vời như lòng Chúa mong muốn mà giờ đây các ngài cũng đang ca tụng Chúa và hưởng hạnh phúc trên Nước Trời.
Tiếp đến, với
ngày lễ các linh hồn, mặc dù đã yên nghỉ nơi lòng đất hay chỉ còn nắm tro hiện
hữu trong nhà chờ phục sinh, thì tất cả họ vẫn sống trong tâm trí chúng ta; một
mối dây tình cảm liên kết không bao giờ mất, là sự sống tâm linh với người trần
thế. Trong những ngày của tháng mười một này, Giáo hội muốn chúng ta hướng tới
những người đã qua đời mà chúng ta luôn cầu xin Chúa cho các ngài được yên nghỉ.
Hai ngày tưởng
nhớ liền nhau được gắn kết với nhau cách chặt chẽ. Niềm vui và ánh sáng của
ngày lễ Các Thánh chiếu dọi vào ngày lễ các linh hồn giúp chúng ta có cái nhìn
cụ thể, thiết thực về cách sống của chúng ta, gieo vào tâm hồn chúng ta hạt
giống mà các thánh đã để lại; là niềm hy vọng cho các linh hồn còn ở nơi luyện
ngục, hy vọng vào lòng Chúa xót thương, vào ánh sáng vĩnh cữu Nước Trời.
Cái chết với
người Kitô hữu
"Thánh Phaolô
có viết: “Những đau khổ đời này làm sao sánh ví được với vinh quang mà Chúa
dành cho chúng ta.”
Đối với người
Kitô hữu, chết không là điều gì ghê sợ, vì chúng ta biết rằng:"chính lúc chết đi là khi vui sống muôn đời”. Quan trọng là chúng ta đã
chọn cách sống nào nơi trần thế. Ai cũng thuộc Mười Điều răn Đức Chúa Trời,
cũng biết Phúc âm, Giáo lý Hội thánh, nhưng sống thế nào để được bước vào quê
hương Nước Trời thì đó mới là điều cốt lõi cho mỗi chúng ta. Đứng trước cái chết của một người thân, ta thường suy nghĩ và tưởng tượng về cái chết của chính mình. Nếu ta chỉ còn 6 tháng để sống hoặc 30 ngày hoặc chỉ vỏn vẹn trong vài phút, ta sẽ nói gì với những người thân yêu của mình, làm gì cho họ và những kế hoạch còn dở dang..." Sinh ký, tử quy". Nếu chúng ta hiểu ra được điều đó thì chúng ta sẽ thông suốt và không sợ hãi gì khi Chúa gọi về. Tôi có dịp dự đám tang ông cố của một linh mục. Thường khi là bầu không khí nặng nề bao trùm gia quyến. Nhưng đám tang này khác hẳn... Trước khi chết, ông cụ được bệnh viện trả về, biết mình sẽ không còn sống thêm được nữa, ông chuẩn bị cái chết cho mình cách chu đáo. Ông gọi bà tắm rửa sạch sẽ, mặc đồ tươm tất. Chuẩn bị cho mình chiếc áo quan không đắt tiền vì theo như ông nói:" đốt cái vèo mất vài chục triệu, tiền đó để dành cho người nghèo". Ông không cho khóc lóc, ỉ ôi, than vãn." Có tiếc thương bố thì thay vì khóc lóc cả nhà dành thời gian đó đọc kinh cho bố". Ông còn để sẵn những chiếc CD Thánh ca "mở nho nhỏ cho vui, ấm cúng mà không phiền lòng hàng xóm". Ở trong nhà hiếu một giờ mà tôi cứ ngỡ như đang họp mặt gia đình. Hương hoa thơm ngát (vì gia đình không "chấpđiếu", khách chỉ dâng hoa, nến), nhạc thánh ca nhè nhẹ, du dương, những câu chuyện vui khi ông cụ còn sống cứ nối tiếp...Thật hay và đáng suy nghĩ. Hãy cứ sống với tất cả tình yêu và phó thác cuộc đời mình vào tay Chúa thì nếu cái chết đến ta không ngần ngại lưu luyến gì. Chúng ta là con cái sự sáng, là "bản gốc" hình ảnh Thiên Chúa, thì hãy sống và chết như một "bản gốc" chứ đừng là "bản sao" có xác mà mất linh hồn.
"Đời ta chỉ sống một lần"
Sự kiện một bác sĩ phẫu thuật
thẩm mỹ ném xác bệnh nhân của mình xuống sông Hồng thật ra chỉ là bề nổi của
tảng băng chìm về vấn đề suy thoái đạo đức. Con người xã hội hiện đại đang được
đánh giá bằng cái thang tiền tài, danh vọng…Thấp hay cao, trên hay dưới đều căn
cứ vào sức mạnh của quyền lực, vào sự giàu có bởi tiền tài. Cái thang ấy ngày
càng thống trị đời sống xã hội, thúc đẩy con người lao vào kiếm tìm vật chất,
sở hữu nó như là một điều tiên quyết để khẳng định chính mình. Chính họ quên
rằng con người tạo ra và làm chủ vật chất chứ không phải là nô lệ cho nó, và cũng
chính họ đã quên họ còn có một đời sống tinh thần không thể thiếu để hướng mỗi
cá nhân vào lối sống lành mạnh. Chính cái điều tưởng như nhỏ bé ấy lại là cốt
lõi của văn hóa sự sống, là nền tảng phát triển xã hội, đất nước và là hòa bình
cho thế giới. Ai cũng có thể lên án người khác, nhưng khi chúng ta gặp những sự
cố lớn nhỏ trong đời thì liệu chúng ta sẽ hành xử ra sao? Liệu chúng ta có
thoát khỏi danh vọng, tình cảm, tiện nghi vật chất… như những gọng kìm bóp chặt
chúng ta? Cuộc sống hiện đại làm cho lương tâm chúng ta không còn chiều sâu, thiếu đạo đức nên chúng ta tự đánh mất sự tự do trong việc chọn lựa
hướng đi đúng, nó như dòng thác lũ cuốn trôi chúng ta xa rời lý tưởng sống của
bản thân mà không có điểm dừng.
Hôm nay, đi thăm mộ người thân,
dự thánh lễ ngoài trời tại nghĩa trang, có thời gian suy nghĩ và nhìn lại
chính mình. “Họ yên nghỉ trong lòng đất, mọi tham sân si, oán thù không còn.
Duy chỉ có tình yêu thương là thứ duy nhất mà họ mang theo được. Chúng ta hãy
cầu nguyện cho họ" Vị
linh mục chủ tế đã chia sẻ tâm tình với cộng đoàn trong Thánh lễ như vậy.
Ngày lễ Các Linh hồn cũng nhắc
nhở chúng ta nên nhìn lại chính mình. Hoạch định cho mình ngay từ bây giờ cuộc
sống thích hợp. Chúng ta đều biết Thiên đàng là
cùng đích của người Kitô hữu; là nơi Thiên Chúa sẽ lau khô nước mắt cho mọi
người và ban cho con cái Người sự sống vĩnh cữu. Nếu tin
tưởng như vậy, thì ngày về với Chúa sẽ là ngày hạnh phúc, hân hoan, chứ không phải lo âu, đau khổ, khóc lóc, níu kéo những
vướng bận trần gian và sợ hãi khi diện kiến Ngài.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét