Thứ Ba, 30 tháng 9, 2014

Thuận và nghịch


Thứ Hai Tuần XXVI Mùa Thường Niên
Lời Chúa: 

Lc 9,46-50
46 Khi ấy, các môn đệ nghĩ ngợi trong lòng rằng ai trong các ông sẽ là người cao trọng nhất. 47 Chúa Giêsu thấu biết tư tưởng trong lòng các ông, Người liền dẫn một trẻ nhỏ tới, để đứng bên cạnh Người, 48 và bảo các ông rằng: "Hễ ai đón nhận trẻ nhỏ này vì danh Thầy, tức là đón nhận Thầy: mà hễ ai đón nhận Thầy, tức là đón nhận Đấng đã sai Thầy. Vì kẻ nào bé nhỏ nhất trong tất cả các con, đó là người cao trọng nhất".
49 Gioan lên tiếng thưa Người rằng: "Lạy Thầy, chúng con thấy một người kia lấy danh Thầy mà trừ quỷ, và chúng con đã ngăn cản nó, vì nó không theo Thầy cùng với chúng con". 50 Chúa Giêsu bảo ông rằng: "Các con chớ ngăn cản, vì ai không chống nghịch các con, tức là thuận với các con".
"Hễ ai đón nhận trẻ nhỏ này vì danh Thầy, tức là đón nhận Thầy. Ai không chống nghịch các con, tức là thuận với các con." (Lc 9,48.50)
Có đôi vợ chồng đã nhiều lần cãi nhau và lần này, đang lúc hai người cãi nhau hăng say, thì người chồng đề nghị với vợ: "Này, chúng ta đừng cãi nhau nữa. Mỗi người hãy lấy giấy, viết ra tất cả những lỗi lầm, những tật xấu của người kia, rồi trao cho nhau". Người vợ đồng ý. Người chồng cầm lấy tờ giấy, nhìn người vợ và cúi mặt xuống viết một câu. Người vợ thấy chồng mình bắt đầu viết, liền hối hả viết liên hồi, dường như cố ý tranh với chồng, để kể ra nhiều tật xấu hơn. Người chồng chỉ viết một câu rồi dừng lại nhìn vợ. Sau vài phút, trang giấy của người vợ đầy những dòng chữ kể ra tật xấu của người chồng và người vợ xem ra hả dạ, vì đã viết nhiều hơn.
Ðến lúc không còn gì để viết nữa, họ trao cho nhau bảng kết tội của nhau. Sau khi nhìn vào tờ giấy của chồng, nét mặt người vợ bỗng đổi vì xúc động. Bà vội vã đòi lại tờ giấy đã đưa cho chồng và có thái độ làm hòa ngay. Trong tờ giấy của người chồng bà chỉ đọc được có một câu duy nhất: Anh yêu em!
Suy niệm:
Đơn sơ, bé nhỏ, khiêm nhường đối nghịch với cái tôi lớn nhất của con người là tính kiêu ngạo. Kiêu ngạo là kẻ thù âm thầm và quỷ quyệt nhất để đưa ta rời xa Chúa. Lucifer là bằng chứng cho sự kiêu ngạo tột đỉnh và cái giá phải trả cho thói kiêu ngạo đó thật không nhẹ chút nào. Mỗi khi gặp một việc gì không như ý, ta thường có thái độ coi khinh đối tượng, xem họ tầm thường, ta cố ra vẻ cho “đối thủ” thấy ta phải hơn, ta phải khác nó, đó chính là lúc ta để cái tôi của mình lớn lên không tự chủ. “ Hãy làm cho Chúa lớn lên, còn con thì nhỏ lại”. Câu nói tưởng như dễ nói, dễ làm trong những lúc an bình lại là khó nhất trong lúc nóng giận, hơn thua. Vậy để học được bài học hiền lành và khiêm nhường của Vua Giêsu, ta hãy bắt đầu nó bằng cách chế ngự cảm xúc, chế ngự tính nóng nảy; dùng dao thật sắc “gọt” cái tôi của mình thì mới nên như trẻ nhỏ vào Nước Trời.
Cầu nguyện:
Lạy Chúa, xin cho con luôn nhớ mỗi phút giây con sống thật tốt trong hiền lành và khiêm nhường, thì con đường đi đến Nước Trời sẽ là vui sướng mà không còn làm con sợ hãi nữa.


Thứ Bảy, 27 tháng 9, 2014

Soi gương chính mình


CN 25 TN
Một vị linh mục nọ đã có một sáng kiến rất ngộ nghĩnh để đánh động giáo dân trong giáo xứ. Một buổi sáng Chúa Nhật nọ, dân chúng bỗng nghe một lời rao báo như sau: "Một nhân vật trong giáo xứ vừa qua đời. Tang lễ sẽ được cử hành vào sáng thứ Tư tới". Nghe lời loan báo ấy, cả giáo xứ nhốn nháo lên. Người nào cũng muốn biết con người quan trọng ấy là ai.
Ðúng ngày tang lễ, mọi người trong giáo xứ nườm nượp kéo nhau đến nhà thờ. Từ cung thánh cho đến cuối nhà thờ, không còn một chỗ trống. Người ta đến không phải để cầu nguyện cho người quá cố cho bằng để nhìn mặt lần cuối cùng con người mà ai cũng muốn biết.
Sau thánh lễ, vị linh mục đến mở nắp quan tài để cho mọi người đến chào từ biệt lần cuối cùng người quá cố. Ai ai cũng sắp hàng để nhìn cho kỳ được người chết. Nhưng ai cũng đều ngạc nhiên, bởi vì thay cho thi hài của người chết, mỗi người chỉ nhìn thấy trong quan tài một tấm gương và dĩ nhiên, khi cúi nhìn vào quan tài, mỗi người chỉ nhìn thấy dung nhan của mình mà thôi.
Chờ cho mọi người làm xong nghi thức từ biệt ấy, vị linh mục mới giải thích: "Như anh chị em đã có thể nhận thấy, tôi đã cho đặt vào trong quan tài một tấm kính. Con người mà anh chị em nhìn thấy trong quan tài không ai khác hơn là chính mỗi người trong chúng ta. Vâng, đúng thế, thưa anh chị em, mỗi người chúng ta cần phải mai táng chính mình... Thánh lễ vừa rồi đã được cử hành cho tất cả chúng ta".
Suy niệm:

Chúng ta sống ở trần gian này như những lữ khách đang đi trên một con đường dài đằng đẳng.
Chúng ta mãi mê lo cho cuộc sống trần gian hiện tại mà không nghĩ đến cuộc sống đời đời mai sau.
Nhiều lần chúng ta không đi đường công chính mà lại đi theo đường tội lỗi.
Chúng ta thường nói mình mến Chúa nhưng lại không làm theo thánh ý Ngài.
Nếu không có Chúa dẫn đường, không biết chúng ta sẽ đi về đâu. Nhưng dù có Chúa dẫn đường mà nếu chúng ta không theo Ngài thì chúng ta cũng vẫn lạc hướng.

Cầu nguyện:
Xin Chúa cho chúng ta biết đường lối của Chúa để chúng ta đi theo, ngõ hầu mọi người chúng ta đều đến được cùng đích hạnh phúc vĩnh viễn của đời mình.

Ðức Giêsu nói với họ: "Tôi bảo thật các ông: những người thu thuế và những cô gái điếm vào Nước Thiên Chúa trước các ông. 32 Vì ông Gioan đã đến chỉ đường công chính cho các ông, mà các ông không tin ông ấy; còn những người thu thuế và những cô gái điếm lại tin. Phần các ông, khi đã thấy vậy rồi, các ông vẫn không chịu hối hận mà tin ông ấy".




Thứ Sáu, 26 tháng 9, 2014

Chén đắng phải uống


Thứ Bảy Tuần XXV Mùa Thường Niên

 Lời Chúa: Lc 9, 44b-46 (bản Hy Lạp: 43b-45)
"Các con hãy ghi vào lòng những lời này là: Con Người sẽ phải bị nộp vào tay người đời." (Lc 9,45)
44 Đang lúc mọi người thán phục về tất cả các việc Chúa Giêsu làm, thì Người phán cùng các mộn đệ rằng: 45 "Phần các con, các con hãy ghi vào lòng những lời này là: Con Người sẽ phải bị nộp vào tay người đời". 46 Nhưng các ông không hiểu lời đó, vì nó còn bị che khuất, nên các ông không lĩnh hội được ý nghĩa, và các ông không dám hỏi Người về lời ấy.

Du khách đến Roma, thường đi thăm ngôi Thánh đường cổ tên là Dominus sub aquis, nghĩa là Chúa ở dưới nước...Người ta kể rằng tác giả của tượng Thánh giá bằng cẩm thạch này đã mất nhiều năm mới hoàn thành được tác phẩm. Hơn hai lần, mỗi khi treo bức tượng lên để ngắm nhìn, ông lại cho kéo xuống và đập bỏ, vì ông cho rằng tác phẩm vẫn chưa diễn tả được diều ông muốn. Khi ông bắt tay vào công trình lần thứ ba thì cũng là lúc ông gặp nhiều thử thách nhất. Nhiều người ganh tỵ nên tìm cách hạ uy tín ông. Vợ con ông qua đời trong những hoàn cảnh thật đau thương.
Ai cũng tưởng rằng cơn thử thách đã khiến ông bỏ cuộc. Trái lại ông càng miệt mài chú tâm vào công trình. Người nghệ sĩ dồn tất cả niềm đau của mình vào khuôn mặt Đức Kitô. Bức tượng Chúa Giêsu trên Thập giá không là một phiến đá lạnh lùng, xa lạ, mà trở thành niềm đau đậm nét của một tâm hồn. Bức tượng đã trở nên sống động và có sức thu hút do chính tâm tình mà người nghệ sĩ muốn tháp nhập vào đó.

Suy niệm:
Đức Kitô đã không bị đóng đinh trong Thánh đường, giữa hai hàng nến lung linh, nhưng trên thập giá giữa hai người trộm cướp. Ngài đã bị treo lên đỉnh cao núi Sọ, để cho mọi người nhìn thấy Ngài đã chết, trước sự chứng kiến của mọi người. Người nộp mình chịu chết để cứu chuộc chúng con. Chúa sẵn sàng hy sinh mặc dầu chúng con không xứng đáng ơn cao trọng ấy.

Cầu nguyện:

Lạy Chúa, xin cho con luôn can đảm để tiến bước theo Chúa trong Mối Tình Thập Tự, luôn sẵn lòng từ bỏ mình để cho tình yêu Chúa cháy mãi trong con.

Thứ Tư, 24 tháng 9, 2014

Xin đừng bỏ rơi con

Thầy là ai?
Thứ Sáu Tuần XXV Mùa Thường Niên
Lời Chúa: 
 Lc 9,18-22
18 Việc xảy ra là khi Chúa Giêsu cầu nguyện riêng một nơi, và có các môn đệ ở với Người, thì Người hỏi các ông rằng: "Những đám dân chúng bảo Thầy là ai?" 19 Các ông thưa rằng: "Người thì bảo là Gioan Tẩy giả, kẻ khác lại cho là Êlia, còn người khác thì cho là một trong các tiên tri thời xưa, đã sống lại". 20 Người lại hỏi các ông rằng: "Phần các con, các con bảo Thầy là ai?" Simon Phêrô thưa rằng: "Thầy là Đấng Kitô của Thiên Chúa". 21 Và Người ngăn cấm các ông không được nói điều đó với ai 22 mà rằng: "Con Người phải chịu nhiều đau khổ, bị các kỳ lão, các thượng tế, và các luật sĩ từ bỏ và giết chết, nhưng ngày thứ ba sẽ sống lại".
Chúa Giêsu hỏi các môn đệ rằng: "Phần các con, các con bảo Thầy là ai?" (Lc 9,20)

Có một chàng trai đã gấp 1.000 con hạc giấy tặng người anh yêu. Mặc dù lúc đó anh chỉ là một nhân viên quèn trong công ty, tương lai chẳng có vẻ gì sáng lạn nhưng họ vẫn luôn rất hạnh phúc bên nhau.
Rồi cho đến một hôm người yêu của anh nói rằng nàng sẽ đi Paris, sẽ không bao giờ còn có dịp gặp lại anh nữa. Nàng rất lấy làm tiếc về điều này và an ủi chàng rằng rồi nỗi đau của chàng cũng sẽ trở thành dĩ vãng. Hãy để cho nó ngủ yên trong ký ức của mỗi người.
Chàng trai đồng ý nhưng trái tim tan nát. Anh lao vào làm việc quên cả ngày đêm, cuối cùng anh đã thành lập được công ty của riêng mình. Nó không chỉ giúp anh vươn đến những điều mà trước đây vì thiếu nó mà ngưới yêu đã rời bỏ anh, nó còn giúp anh xua đuổi khỏi tâm trí mình một điều gì đó của những tháng ngày xưa cũ.

Một ngày mưa tầm tã, trong lúc lái xe, chàng trai tình cờ trông thấy một đôi vợ chồng già cùng che chung một chiếc ô đi trên hè phố. Chiếc ô không đủ sức che cho họ giữa trời mưa gió. Chàng trai nhận ngay ra đó là cha mẹ của cô gái ngày xưa. Tình cảm trước đây anh dành cho họ dường như sống lại. Anh chạy xe cạnh đôi vợ chồng già với mong muốn họ nhận ra anh. Anh muốn họ thấy rằng anh bây giờ không còn như xưa, rằng anh bây giờ đã có thể tự mình tạo dựng một công ty riêng, đã có thể ngồi trong một chiếc xe hơi sang trọng. Vâng, chính anh, chính người mà trước đây con gái họ chối từ đã làm được điều đó.
Đôi vợ chồng già cứ lầm lũi bước chậm rãi về phía nghĩa trang. Vội vàng, anh bước ra khỏi xe và đuổi theo họ. Và anh đã gặp lại người yêu xưa của mình, vẫn với nụ cười dịu dàng, đằm thắm nàng từng đem đến cho anh, đang dịu dàng nhìn anh từ bức chân dung trên bia mộ. Cạnh cô là món quà của anh, những con hạc giấy ngày nào. Đến lúc này anh mới biết một sự thật: nàng đã không hề đi Paris. Nàng đã mắc phải căn bệnh ung thư và không thể qua khỏi. Nàng đã luôn tin rằng một ngày nào đó anh sẽ làm được nhiều việc, anh sẽ còn tiến rất xa trên bước đường công danh. Và nàng không muốn là vật cản bước chân anh đến tương lai của mình. Nàng mong ước cha mẹ sẽ đặt những con hạc giấy lên mộ nàng, để một ngày nào đó khi số phận đưa anh đến gặp nàng một lần nữa, anh có thể đem chúng về bầu bạn.
Chàng trai bật khóc…
Suy niệm:
Lạy Chúa Giêsu,
nếu có lúc con mệt mỏi và xao xuyến,xin nhắc con nhớ rằng trong Vườn Dầu Chúa đã buồn muốn chết được.
Nếu có lúc con thấy bóng tối bủa vây,xin nhắc con nhớ rằng trên thập giá
Chúa đã thốt lên: Sao Cha bỏ con?

Xin nâng đỡ con, để con đừng bỏ cuộc. Xin đồng hành với con, để con không cô đơn. Xin cho con yêu đời luôn dù đời chẳng luôn đáng yêu.
Xin cho con can đảm đối diện với những thách đố vì biết rằng cuối cùng chiến thắng thuộc về người có niềm hy vọng lớn hơn.


Cầu nguyện:
Lạy Chúa Giêsu, con muốn lấp đầy Chúa trong trái tim con, nhưng khi gặp những thất bại, đau khổ con chùn chân nản bước. Xin Chúa ban cho con sức mạnh của Chúa, sự bình an và trái tim nồng nàn tình mến để có thể bước theo Chúa mỗi ngày.


Dư luận


Thứ Năm Tuần XXV Mùa Thường Niên
"Ông Gioan trẫm đã chém đầu rồi. Ông này là ai mà trẫm nghe đồn làm những điều như thế?" (Lc 9,9)
 Lời Chúa: 
Lc 9,7-9
7 Khi ấy, quận vương Hêrôđê nghe biết tất cả các việc Chúa Giêsu đã làm thì phân vân, 8 vì có kẻ nói rằng: "Ông Gioan đã từ cõi chết sống lại"; còn kẻ khác lại nói: "Ông Êlia đã hiện ra"; kẻ khác nữa nói rằng: "Một tiên tri thời xưa đã sống lại". 9 Nhưng Hêrôđê thì nói: "Ông Gioan trẫm đã chém đầu rồi. Ông này là ai mà trẫm nghe đồn làm những điều như thế?" và vua tìm cách gặp Người.



Suy niệm:
Căn bệnh của vua Hêrôđê tiếp tục là căn bệnh của chúng ta. Nhiều người trong chúng ta hành động nghịch lại với lương tâm; chúng ta biết rõ điều gì nên làm nhưng chúng ta lại không làm điều đó, vì chúng ta sợ kẻ khác sẽ nói; chúng ta biết rõ điều gì nên làm nhưng chúng ta lại không làm, bởi vì chúng ta yêu thích những niềm vui trần tục hơn mọi sự khác; lương tâm chúng ta dạy chúng ta rằng chúng ta nên sống liêm chính, nhưng chúng ta vẫn gian lận với nhau và lường gạt những kẻ thân yêu nhất, bởi vì rất dễ làm như vậy. Ðiều tệ hại là sau khi đã hành động nghịch lại lương tâm chúng ta che đậy căn bệnh bằng "miếng băng cứu thương" và giả đò mọi sự vẫn như bình thường. Sau khi hành động nghịch lại lương tâm, chúng ta che đậy tội ác, dường như thể không có gì xảy ra cả.
Thật là khủng khiếp biết chừng nào việc chúng ta phạm tội rồi chối bỏ không nhận tội. Tội nặng nề nhất của thời đại chúng ta là việc chối bỏ điều tội trong chúng ta. Chúng ta hãy học lấy kinh nghiệm của vua Hêrôđê, ông đã hành động nghịch lại lương tâm và đã che giấu tội ác của mình.
Phần chúng ta, ước chi chúng ta không rơi vào cùng một lỗi lầm như vậy và cũng đừng bóp chết chút khao khát còn sót lại trong tâm hồn sau phút lầm lỗi, để khiêm tốn ăn năn thống hối trở về với tình yêu Thiên Chúa.
 Không biết từ bao giờ, con người cứ không ngớt tranh luận, rằng Chúa hay quỷ sứ, bên nào cần hơn. Phe cho rằng Chúa cần, thì luôn luôn trưng ra bằng chứng về sự thông thái tuyệt vời, hơn hẳn quỷ sứ của Chúa. 
    Câu chuyện như sau: 
    Một hôm, Chúa bảo với quỷ sứ. 
    - Nào! chúng ta hãy tiếp tục cuộc tranh luận đi. 
    Quỷ sứ bèn dẫn Chúa đến một xứ sở nọ, lẳng lặng dán vào mỗi trái tim của mỗi con người ở đó một miếng lương tâm bé bằng đầu ngón tay xinh xắn, chói lọi. Lập tức: 
     
    Những gương mặt hung dữ vụt trở nên hiền lành 
    Lác đác vài gương mặt hiền lành vụt trở thành thánh thiện 
    Những bàn tay đang thò vào túi người khác vội vàng rụt lại 
    Những khẩu súng giương lên chuẩn bị bóp cò bỗng nhiên hạ xuống 
    Những gã đầy tớ to béo bỗng trở nên thon thả và vô cùng tử tế 
    Những ông chủ gầy còm bỗng béo tốt và hết sức hân hoan 
     
    Cuộc đời đang là thiên đường đối với lũ bịp bợm, thoắt cái trở thành địa ngục 
    Đang là địa ngục đối với dân lành,  lập tức biến thành chốn thiên thai... 
       Quỷ sứ đắc thắng trước cái kết quả ấy, bèn quay lại hỏi Chúa: 
    - Thế nào? 
    Chúa tỉnh bơ: 
    - Chẳng thế nào cả. Hãy xem lại đi? 
    Quỷ sứ quay phắt lại và há hốc mồm kinh ngạc. Tất cả đã lập tức trở lại như cũ. 
    Chỉ thấy: 
    Những gương mặt hung dữ 
    Lác đác vài gương mặt hiền lành 
    Những bàn tay đang thò vào túi người khác 
    Những khẩu súng giương lên chuẩn bị bóp cò 
    Những gã đầy tớ to béo và rất lưu manh 
    Những ông chủ gầy còm và vô cùng thất vọng 
    Cuộc đời là thiên đường đối với lũ bịp bợm 
    Và là địa ngục đối với dân lành... 
     
    Quỷ sứ tức tối không hiểu con người đã dấu cái miếng lương tâm bé bỏng ấy của mình đi đâu, bèn sục vào tất cả các trái tim để tìm kiếm. Rốt cuộc trở lại với hai bàn tay trắng. Những miếng lương tâm kia đã hoàn toàn biến mất, không còn lại tí dấu vết nào. 
    Điều này chỉ có Chúa mới biết được tại sao. Chúa bèn quay lại bảo các giáo sĩ đi theo: 
    - Chép ngay, chép ngay: 
    " Ở xứ sở này có một cái không thể giữ được, đó là lương tâm." 
    Trong khi đó, phe cho rằng quỷ sứ cần hơn cũng có câu chuyện làm chứng sau đây: 
    Một người đàn bà goá ở cạnh nhà một giáo sĩ. Người đàn bà này có thói quen hễ gặp việc gì khốn khó là lại đến gõ cửa giáo sĩ, cầu xin được gặp Chúa. Lần đầu, giáo sĩ bảo: 
    - Chúa nghe thấy lời cầu xin của bà rồi. Nhưng Chúa còn phải đi tìm quỷ sứ về đã. 
    Người đàn bà hỏi: 
    - Chúa tìm quỷ sứ ở đâu? 
    Giáo sĩ trả lời: 
    - Hôm qua, lũ đầy tớ ăn cướp được của đám ông chủ mấy món hời lắm. Hôm nay chúng mời quỷ sứ tới để vừa chia chác, vừa ăn khao. 
    Người đàn bà thất vọng ra về. Lần sau đến, giáo sĩ lại bảo: 
    - Chúa vẫn nghe thấy lời cầu xin của bà đấy. Nhưng cứ phải tìm quỷ sứ về đã. 
    Người đàn bà hỏi: 
    - Quỷ sứ lại đi đâu mà Chúa phải tìm? 
    Giáo sĩ trả lời: 
    - Quỷ sứ được mời đi dự đám tiệc mừng thắng lợi của phe dân chủ. Chắc phải vài hôm nữa mới về... 
    Người đàn bà lại chưng hửng. 
    Mấy năm sau, bà ta mới có việc phải tìm đến. 
    Lại nghe giáo sĩ bảo: 
    - Chúa vẫn nghe thấy lời cầu xin của bà như mọi lần. Nhưng vẫn cứ phải tìm quỷ sứ về mới được. 
    Người đàn bà lại hỏi: 
    - Lần này quỷ sứ lại đi đâu? 
    Giáo sĩ trả lời: 
    - Quỷ sứ được mời đi dự đám tiệc mừng thắng lợi của phe độc tài, chắc cũng phải vài hôm nữa mới về... 
    Cứ như thế, lần này qua lần khác, năm nọ qua năm kia... 
    Lần nào Chúa cũng nghe thấy... 
    Nhưng lần nào cũng phải đi tìm quỷ sứ... 
    Rốt cuộc, người đàn bà góa ấy chẳng bao giờ gặp được Chúa cả. 
    Bà ta bèn nói với vị giáo sĩ: 
    - Tôi cần gặp Chúa để cầu ban phước lành. Chứ có cần gặp Quỷ sứ đâu? Tại sao cứ phải tìm quỷ sứ về để làm gì? 
    Vị giáo sĩ trả lời: 
    - Ồ! Đơn giản thế mà bà cũng không biết ư? Không có quỷ sứ ở bên cạnh, thì người trần mắt thịt như bà làm sao mà nhận được ra Chúa. 
    Người đàn bà goá chợt tỉnh ngộ. Từ đấy bà không đến gõ cửa nhà giáo sĩ nữa. Mỗi lần muốn gặp Chúa, bà ta cứ việc tìm đến những nơi có quỷ sứ là lập tức gặp được ngay. 
    Té ra ! 
    Quỷ sứ chính là chiếc gương, mà từ đó, con người mới “soi” ra... Chúa của mình.
Cầu nguyện:
Lạy Chúa, xin  thương hướng dẫn con trở về với Chúa mỗi lần con lầm lỗi, xúc phạm đến Chúa và anh chị em chung quanh. Xin cho con biết lắng nghe lương tâm và thực hành điều lương tâm chỉ dạy.




Thứ Ba, 23 tháng 9, 2014

Chúa quan phòng

Thứ Tư Tuần XXV Mùa Thường Niên
Lời Chúa: 
 Lc 9,1-6
1 Khi ấy, Chúa Giêsu gọi mười hai Tông đồ lại, ban cho các ông sức mạnh và quyền năng trên mọi ma quỷ và được chữa lành các bệnh tật. 2 Đoạn Người sai các ông đi rao giảng nước Thiên Chúa và chữa lành bệnh nhân. 3 Người bảo các ông rằng: "Khi đi đàng, các con đừng mang gì cả, chớ mang gậy và bị, bánh và tiền, cũng đừng mặc hai áo. 4 Các con vào nhà nào, thì hãy ở lại đó, và đừng rời khỏi nơi ấy. 5 Những ai không tiếp đón các con, thì khi rời bỏ thành đó, các con hãy giũ cả bụi chân lại, để làm chứng tố cáo họ". 6 Các ông liền đi rảo khắp các làng mạc, rao giảng Tin Mừng, và chữa lành bệnh tật khắp nơi.


Mẹ Têrêsa thành Calcutta kể lại một sự việc cảm động sau:
Hôm ấy, có một người lạ mặt đến thăm nhà dành cho những người liệt giường và những người sắp chết. Ông ấy đến nhà nhằm lúc một nữ tu thuộc dòng Bác Ái của Mẹ Têrêsa vừa mới đưa một người hấp hối từ ngoài đường về. Người ta tìm thấy người ấy ở một rãnh nước dơ bẩn, thân mình phủ đầy dòi bọ trôn thật ghê tởm. Thế nhưng, không một chút ái ngại, người nữ tu ấy đã bình thản săn sóc ông ta hết sức kỹ lưỡng, nhặt từng con dòi và nhẹ nhàng rửa sạch tất cả thân thể ông.Trên gương mặt của chị còn điểm một nụ cười đầy tình thương mến. Nữ tu ấy làm việc một cách thản nhiên, không bận tâm để ý đến ai cả. Trong khi đó, người khách lạ, đứng ở một góc phòng kín đáo, quan sát từng cử chỉ của chị mặc dù chị không hề hay biết. Sau đó, người khách lạ đến gặp Mẹ Têrêsa và nói: “Thưa Mẹ, tôi đến nhà này với tâm hồn của một người vô thần, lòng tôi đấy căm hờn, oán giận. Rồi ông trút hết tâm sự cho Mẹ Têrêsa về cuộc đời quá khứ đầy tội lỗi của ông.Ông kết luận: “Nhưng giờ đây, tôi ra về với một tâm hồn đổi mới. Tôi bắt đầu tin vào Chúa, bởi vì tôi đã chứng kiến tình yêu của Chúa được diễn tả một cách cụ thể qua hành động và sự săn sóc tân tâm của một nữ tu của mẹ đối với một người hấp hối bẩn thỉu kia. Bây giờ tôi có thể tin thật Chúa là tình yêu, bởi vì nếu không có tình yêu Chúa tha thiết trong tâm hồn, thì chị nữ tu kia sẽ không có nghị lực và sức mạnh để yêu thương tha nhân một cách vị tha như thế được. 
Suy niệm:
Làm tông đồ cho Chúa ngày nay, chúng ta thường mắc phải căn bệnh thiếu kiên nhẫn chờ đợi thời giờ của Chúa đến. Chúng ta dễ nản lòng, thoái lui, từ bỏ nhiệm sở và công việc.
Cầu nguyện: 
Lạy Chúa, xin cho con hiểu rằng: Làm tông đồ cho Chúa không phải là một chuyện dễ, người môn đệ Chúa phải mặc lấy tình yêu; tâm hồn khiêm tốn; không tự phụ; không khoe khoang nhưng biết những hạn chế, bất lực của bản thân và luôn hướng về Chúa, sẵn sàng yêu thương và phục vụ con người trong mọi hoàn cảnh.


Sống gương mẫu


Sống gương mẫu
"Chẳng có gì bí ẩn mà lại không trở nên hiển hiện, chẳng có gì che giấu mà người ta lại không biết." (Lc 8,17)



Thứ Hai Tuần XXV Mùa Thường Niên
Lời Chúa: 
 Lc 8,16-18
16 "Chẳng có ai đốt đèn, rồi lấy hũ che đi hoặc đặt dưới gầm giường, nhưng đặt trên đế, để những ai đi vào thì nhìn thấy ánh sáng. 17 Vì chẳng có gì bí ẩn mà lại không trở nên hiển hiện, chẳng có gì che giấu mà người ta lại không biết và không bị đưa ra ánh sáng. 18 Vậy hãy để ý tới cách thức anh em nghe. Vì ai đã có, thì được cho thêm; còn ai không có, thì ngay cái họ tưởng là có, cũng sẽ bị lấy mất."
Suy niệm:
Lời Chúa là chiếc đèn treo trên giá cao, để mọi người nhìn thấy. Lời Chúa cũng giống như việc làm tôn vinh Thiên Chúa tức là lấy tình yêu mà thi hành, để mọi người nhận ra Lời Chúa; còn ngược lại, "đốt đèn rồi lấy hũ che lại", chẳng khác nào, nghe Lời Chúa rồi để ngoài tai, không thực hành.
Cầu nguyện:
Lạy Chúa, xin cho con lúc nào cũng cầm đèn cháy sáng trong tay, biết nhận ra thánh ý Chúa trong mỗi việc làm, và thi hành điều Chúa muốn  một cách công bằng, tuyệt hảo; để mọi người ai cũng nhận biết Chúa.

Thứ Sáu, 19 tháng 9, 2014

Hạt giống... nẩy mầm


"Hạt rơi trong đất tốt, là những người giữ lấy lời và nhờ kiên nhẫn, họ sinh được hoa trái." (Lc 8,15)

Thứ Bảy Tuần XXIV Mùa Thường Niên
Lời Chúa: 
 Lc 8,4-15
4 Khi ấy, có đông dân chúng tụ họp lại, và người ta từ các thị trấn đến cùng Chúa Giêsu. Người dùng dụ ngôn mà nói rằng: 5 "Người gieo hạt giống ra đi gieo hạt giống mình. Và đang khi gieo, có hạt rơi xuống bên vệ đường, bị người ta chà đạp và chim trời đến ăn đi. 6 Hạt khác rơi trên đá sỏi, vừa mọc lên liền héo đi, vì không có đất ẩm. 7 Hạt khác rơi vào bụi gai, và gai góc cùng mọc lên, bóp nghẹt nó. 8 Hạt khác rơi vào đất tốt, đã mọc lên và kết quả gấp trăm".
Khi nói những lời đó, Người kêu lên rằng: "Ai có tai để nghe thì hãy nghe!". 9 Bấy giờ các môn đệ hỏi Người dụ ngôn đó ý nghĩa thế nào. 10 Người nói rằng: "Phần các con, thì cho các con biết những mầu nhiệm Nước Thiên Chúa; đối với người khác, thì dùng dụ ngôn, để chúng xem mà không thấy, nghe mà không hiểu. 11 Dụ ngôn đó có nghĩa thế này: Hạt giống là lời Thiên Chúa. 12 Những hạt rơi bên vệ đường, tức là những người đã nghe, nhưng rồi quỷ tới và cướp lời khỏi lòng họ, kẻo họ tin mà được cứu độ. 13 Những hạt rơi trên đá sỏi là những người, khi nghe thì vui vẻ đón nhận lời Chúa, nhưng họ không đâm rễ, họ chỉ tin tưởng nhất thời, và khi đến giờ thử thách, thì tháo lui. 14 Hạt rơi vào bụi gai, là những người đã nghe, nhưng khi đi đường, những mối lo nghĩ, sự giàu có và thú vui của đời sống bóp nghẹt và họ không sinh hoa kết quả. 15 Còn như hạt rơi trong đất tốt, là những người nghe lời với tấm lòng tốt lành và thiện hảo, họ giữ lấy và nhờ kiên nhẫn, họ sinh được hoa trái".
Khi nhận sứ vụ truyền thông, tôi phải truyền đạt sứ điệp của Thiên Chúa cho những người chung quanh qua lời nói, hành động và cuộc sống của tôi. Lắm lúc tôi chỉ là một tiên tri giả. Đó là lúc tôi không hòa hợp được niềm tin vào cuộc sống; mang danh Chúa Giêsu nhưng không sống theo những cam kết của mình; đóng khung niềm tin của mình trong bốn bức tường nhà thờ thay vì thể hiện niềm tin ấy qua những tiếp xúc hằng ngày với tha nhân.
Giờ đây, Lạy Chúa, xin giúp chúng con trở thành những ngôn sứ đích thực của Chúa, luôn biết nói những điều Chúa truyền dạy và sống theo những điều đó. 

Yêu và được tha

"Tội của chị rất nhiều, nhưng đã được tha, bằng cớ là chị đã yêu mến nhiều." (Lc 7,47)


Cách đây nhiều năm, tại nhà thờ Đức Bà Paris có một hành khất ngày ngày đến ngồi ăn xin trước cửa đền thờ. Ông ta là một người hành khất rất đặc biệt, được nhiều người thương mến, cách riêng là vị linh mục đặc trách đền thờ. Tuy là người hành khất nhưng ông là người có lòng quảng đại, cũng không tham lam, cũng không keo kiệt. Những gì nhận được từ sự bố thí rộng lượng của người khác, ông lại đem chia sẻ và phân phát cho những người nghèo khổ hơn mình. Thế nhưng, trên mặt người hành khất lúc nào cũng ẩn giấu một nét gì buồn buồn, chẳng khác nào như người bị tảng đá đè năng tâm hồn vậy.Thế rồi, một hôm, ông ta biến đi đâu mất, không một lời chào vị linh mục, cũng không một lời giã biệt ai quen biết cả. Vốn biết chuyện số phận hẩm hiu của ông từ thuở niên thiếu, nên vị linh mục vội vã đi tìm kiếm, Sợ có điều gì không may xảy đến với ông chăng? Ông là đứa trẻ mồ côi từ hồi lên mười tuổi. Cha mẹ và thân nhân của ông bị giết trong thời cách mang Pháp. Sau nhiều ngày tìm kiếm, cuối cùng vị linh mục được người ta cho biết là ông đang nằm liệt dưới gầm cầu. Vị linh mục đến thăm, an ủi ông. Biết mình chẳng còn sống được bao lâu nữa, ông ta chỉ còn biết giãi bày nỗi lòng với linh mục, ông nói:
- Thưa cha, con có một nỗi đau buồn đè năng tân hồn con từ nhiều năm qua.
Với lòng nhân từ của một người mục tử, vị linh mục khích lệ ông kẻ lại cuộc đời quá khứ. Bấy giờ, ông ta lấy hết can đảm và bắt đầu kể:
- Thưa cha, nhiều năm trước đây con được giúp việc cho một gia đình rất giàu có, tốt lành và đạo đức nữa. Cả hai ông bà chủ và nhất là cậu bé con một duy nhất cũng thương mến và tin tưởng con lắm. Trong những ngày đen tối của cuộc cách mang, bị lòng tham thúc đẩy làm lu mờ ý chí, con đã tố cáo gian làm cho ông bà bị giết chết một cách oan uổng. Chỉ có cậu con còn bé nên được may mắn cứu thoát. Thế là trở thành người thừa kế một gia tài khổng lồ trong chốc lát, con đã trở thành người rất giàu có. Kế đó con bắt đầu cuộc sống phóng túng, ăn chơi xả láng. Và chỉ trong thời gian ngắn, gia tài khổng lồ phi nghĩa đó đã tiêu tan như mây khói và con lại trở về với hai bàn tay trắng, lang thang đây đó với nghề hành khất sống qua ngày. Tuy nhiên trong thâm tâm và cho dù đi đâu, con vẫn không thể nào quên được tội ác tày trời của con trước đó. Con chỉ biết hàng ngày cầu xin Đức Mẹ hộ giúp và hôm nay đây, Đức Mẹ đã ban cho con được lòng can đảm để xưng thú cuộc đời tội lỗi của con với cha trước khi nhắm mắt lìa đời.
Trong khi người hành khất xưng thú tội mình, thì trong tâm trí vị linh mục như dần dần chiếu lại cuốn phim thảm cảnh gia đình của cha. Sau cùng như cái chớp sáng lóe lên trong tâm trí, trong nháy mắt, cha nhận ra người hành khất vừa thú tội mình trước mặt cha, chính là người đã sát hại cha mẹ và chiếm đoạt gia tài của cha nhiều năm trước kia. Tâm hồn cha dậy sóng. Cha bị giằng co giữa sự tha thứ và muốn báo oán trả thù, muốn tội ác phải được đền bù cân xứng. Sau cuộc chiến đấu thầm kín trong tâm hồn, Hai hàng nước mắt bắt đầu chảy dài trên gò má của cha. Rồi vị linh mục giơ tay làm dấu thánh giá trên người hành khất đang hấp hối và nói:
- Cha tha tội cho con. Nhân danh Chúa Cha, Chúa Con và Chúa Thánh Thần.

Cử chỉ giơ tay nhân danh Chúa tha thứ cho thù địch của vị linh mục quả là bảo chứng hùng hồn của tình yêu Chúa tới mức anh hùng; đồng thời cũng là cũng phản ánh tới mức sán lạn vì tình thương của Thiên Chúa đối với toàn thể nhân loại, nhất là đối với tội nhân có lòng chân thành, sám hối. Chúa thật không có giới hạn và thời gian khi chờ đợi ta quá lâu. Chúa chỉ đòi một điều kiện duy nhất, chính là tấm lòng thành ăn năn thống hối và biết khiêm tốn cầu xin ơn tha thứ tội mình.

Lạy Chúa, Đấng giàu lòng từ bi, tha thứ. Chúa biết quá rõ sự yếu hèn dễ sa ngã của thân phận con người tội lỗi. Vì thế, Chúa đã hy sinh Con Một yêu dấu của Chúa để cứu chuộc chúng con và Chúa vẫn muốn ban ơn tha thứ của Chúa qua Bí Tích Hòa Giải, để chữa lành vết thương linh hồn và ban ơn sức mạnh cho chúng con được chỗi dậy khỏi chốn bùn lầy tội lỗi, quay gót trở về với tình thương tha thứ của Thiên Chúa.


Thứ Năm, 18 tháng 9, 2014

Tha thứ, thật là khó!

Cách đây nhiều năm, tại nhà thờ Đức Bà Paris có một hành khất ngày ngày đến ngồi ăn xin trước cửa đền thờ. Ông ta là một người hành khất rất đặc biệt, được nhiều người thương mến, cách riêng là vị linh mục đặc trách đền thờ. Tuy là người hành khất nhưng ông là người có lòng quảng đại, cũng không tham lam, cũng không keo kiệt. Những gì nhận được từ sự bố thí rộng lượng của người khác, ông lại đem chia sẻ và phân phát cho những người nghèo khổ hơn mình. Thế nhưng, trên mặt người hành khất lúc nào cũng ẩn giấu một nét gì buồn buồn, chẳng khác nào như người bị tảng đá đè năng tâm hồn vậy.Thế rồi, một hôm, ông ta biến đi đâu mất, không một lời chào vị linh mục, cũng không một lời giã biệt ai quen biết cả. Vốn biết chuyện số phận hẩm hiu của ông từ thuở niên thiếu, nên vị linh mục vội vã đi tìm kiếm, Sợ có điều gì không may xảy đến với ông chăng? Ông là đứa trẻ mồ côi từ hồi lên mười tuổi. Cha mẹ và thân nhân của ông bị giết trong thời cách mang Pháp. Sau nhiều ngày tìm kiếm, cuối cùng vị linh mục được người ta cho biết là ông đang nằm liệt dưới gầm cầu. Vị linh mục đến thăm, an ủi ông. Biết mình chẳng còn sống được bao lâu nữa, ông ta chỉ còn biết giãi bày nỗi lòng với linh mục, ông nói:
-      Thưa cha, con có một nỗi đau buồn đè năng tân hồn con từ nhiều năm qua.
-      Với lòng nhân từ của một người mục tử, vị linh mục khích lệ ông kẻ lại cuộc đời quá khứ. Bấy giờ, ông ta lấy hết can đảm và bắt đầu kể:
-      Thưa cha, nhiều năm trước đây con được giúp việc cho một gia đình rất giàu có, tốt lành và đạo đức nữa. Cả hai ông bà chủ và nhất là cậu bé con một duy nhất cũng thương mến và tin tưởng con lắm. Trong những ngày đen tối của cuộc cách mang, bị lòng tham thúc đẩy làm lu mờ ý chí, con đã tố cáo gian làm cho ông bà bị giết chết một cách oan uổng. Chỉ có cậu con còn bé nên được may mắn cứu thoát. Thế là trở thành người thừa kế một gia tài khổng lồ trong chốc lát, con đã trở thành người rất giàu có. Kế đó con bắt đầu cuộc sống phóng túng, ăn chơi xả láng. Và chỉ trong thời gian ngắn, gia tài khổng lồ phi nghĩa đó đã tiêu tan như mây khói và  con lại trở về với hai bàn tay trắng, lang thang đây đó với nghề hành khất sống qua ngày. Tuy nhiên trong thâm tâm và cho dù đi đâu, con vẫn không thể nào quên được tội ác tày trời của con trước đó. Con chỉ biết hàng ngày cầu xin Đức Mẹ hộ giúp và hôm nay đây, Đức Mẹ đã ban cho con được lòng can đảm để xưng thú cuộc đời tội lỗi của con với cha trước khi nhắm mắt lìa đời.
-      Trong khi người hành khất xưng thú tội mình, thì trong tâm trí vị linh mục như dần dần chiếu lại cuốn phim thảm cảnh gia đình của cha. Sau cùng như cái chớp sáng lóe lên trong tâm trí, trong nháy mắt, cha nhận ra  người hành khất vừa thú tội mình trước mặt cha, chính là người đã sát hại cha mẹ và chiếm đoạt gia tài của cha nhiều năm trước kia. Tâm hồn cha dậy sóng. Cha bị giằng co giữa sự tha thứ và muốn báo oán trả thù, muốn tội ác phải được đền bù cân xứng. Sau cuộc chiến đấu thầm kín trong tâm hồn, Hai hàng nước mắt bắt đầu chảy dài trên gò má của cha. Rồi vị linh mục giơ tay làm dấu thánh giá trên người hành khất đang hấp hối và nói:
-      Cha tha tội cho con. Nhân danh Chúa Cha, Chúa Con và Chúa Thánh Thần.
Cử chỉ giơ tay nhân danh Chúa tha thứ cho thù địch của vị linh mục quả là bảo chứng hùng hồn của tình yêu Chúa tới mức anh hùng; đồng thời cũng là cũng phản ánh tới mức sán lạn vì tình thương của Thiên Chúa đối với toàn thể nhân loại, nhất là đối với tội nhân có lòng chân thành, sám hối. Chúa thật không có giớihạn và thời gian khi chờ đợi ta quá lâu. Chúa chỉ đòi một điều kiện duy nhất, chính là tấm lòng thành ăn năn thống hối và biết khiêm tốn cầu xin ơn tha thứ tội mình.
Lạy Chúa, Đấng giàu lòng từ bi, tha thứ. Chúa biết quá rõ sự yếu hèn dễ sa ngã của thân phận con người tội lỗi. Vì thế, Chúa đã hy sinh Con Một yêu dấu của Chúa để cứu chuộc chúng con và Chúa vẫn muốn ban ơn tha thứ của Chúa qua Bí Tích Hòa Giải, để chữa lành vết thương linh hồn và ban ơn sức mạnh cho chúng con được trỗi dậu khỏi chốn bùn lầy tội lỗi, quay gót trở về với tình thương tha thứ của Thiên Chúa.


Chia sẻ

"Có mấy phụ nữ đi với Người và họ đã lấy của cải mình mà giúp Người" (Lc 8,2-3)
Thứ Sáu Tuần XXIV Mùa Thường Niên. 

Lời Chúa: 
 Lc 8,1-3
1 Khi ấy, Chúa rảo qua các thành thị và xóm làng, giảng dạy và loan báo Tin Mừng nước Thiên Chúa. Có nhóm Mười Hai cùng đi với Người, 2 cũng có cả mấy người phụ nữ đã được chữa khỏi tà thần và bệnh tật: là bà Maria cũng gọi là Mađalêna, người đã được trừ khỏi bảy quỷ ám, 3 bà Gioanna vợ của Chusa, viên quản lý của Hêrôđê, bà Susanna và nhiều bà khác; những bà này đã lấy của cải mình mà giúp Người.
Suy niệm:
Thế giới này không chỉ xây dựng bởi phái nam mà còn có cả bàn tay của phái nữ nữa. Dù là nam hay nữ tôi cũng được Thiên Chúa dựng nên và cho vinh dự góp phần làm nên hạnh phúc của chính mình. Tôi phải là cánh tay nối dài của Chúa, đem Lời Chúa thấm nhuần mọi lĩnh vực. Không chỉ là người nam mới làm nên chuyện, mà người nữ hôm nay đã có mặt hầu hết trong mọi lĩnh vực xã hội.
Ước gì các chị em biết phát huy cá tính, biết lấy sự êm ái dịu dàng để xây dựng hòa bình, biết tha thứ để tạo nên an hòa, biết cảm thông và chia sẻ với mọi người, biết sống âm thầm thanh đạm để cứu vớt bao linh hồn. Hãy tô đẹp cuộc đời bằng vẻ đẹp dịu hiền và làm vẻ vang cho thiên chức làm mẹ.
Cầu nguyện:
Lạy Chúa, xin cho con luôn biết mọi sự sáng tạo của Thiên Chúa đều có chủ đích. Xin cho con  biết đi đúng đường mà Chúa muốn con đi. 

Yêu và được tha

"Tội của chị rất nhiều, nhưng đã được tha, bằng cớ là chị đã yêu mến nhiều." (Lc 7,47)


Thứ Năm Tuần XXIV Mùa Thường Niên
Lời Chúa: 
 Lc 7,36-50
36 Một hôm, có người thuộc nhóm Pha-ri-sêu mời Đức Giê-su dng bữa với mình. Đức Giê-su đến nhà người Pha-ri-sêu ấy và vào bàn ăn. 37 Bỗng một phụ nữ vốn là người tội lỗi trong thành, biết được Người đang dùng bữa tại nhà ông Pha-ri-sêu, liền đem theo một bình bạch ngọc đựng dầu thơm. 38 Chị đứng đằng sau, sát chân Người mà khóc, lấy nước mắt mà tưới ướt chân Người. Chị lấy tóc mình mà lau, rồi hôn chân Người và lấy dầu thơm mà đổ lên.
39 Thấy vậy, ông Pha-ri-sêu đã mời Người liền nghĩ bụng rằng: "Nếu quả thật ông này là ngôn sứ, thì hẳn phải biết người đàn bà đang đụng vào mình là ai, là thứ người nào: một người tội lỗi!" 40 Đức Giê-su lên tiếng bảo ông: "Này ông Si-môn, tôi có điều muốn nói với ông!" Ông ấy thưa: "Dạ, xin Thầy cứ nói." 41 Đức Giê-su nói: "Một chủ nợ kia có hai con nợ: một người nợ năm trăm quan tiền, một người năm chục. 42 Vì họ không có gì để trả, nên chủ nợ đã thương tình tha cho cả hai. Vậy trong hai người đó, ai mến chủ nợ hơn?" 43 Ông Si-môn đáp: "Tôi thiết tưởng là người đã được tha nhiều hơn." Đức Giê-su bảo: "Ông xét đúng lắm."
44 Rồi quay lại phía người phụ nữ, Người nói với ông Si-môn: "Ông thấy người phụ nữ này chứ? Tôi vào nhà ông: nước lã, ông cũng không đổ lên chân tôi, còn chị ấy đã lấy nước mắt tưới ướt chân tôi, rồi lấy tóc mình mà lau. 45 Ông đã chẳng hôn tôi một cái, còn chị ấy từ lúc vào đây, đã không ngừng hôn chân tôi. 46 Dầu ô-liu, ông cũng không đổ lên đầu tôi, còn chị ấy thì lấy dầu thơm mà đổ lên chân tôi. 47 Vì thế, tôi nói cho ông hay: tội của chị rất nhiều, nhưng đã được tha, bằng cớ là chị đã yêu mến nhiều. Còn ai được tha ít thì yêu mến ít." 48 Rồi Đức Giê-su nói với người phụ nữ: "Tội của chị đã được tha rồi." 49 Bấy giờ những người đồng bàn liền nghĩ bụng: "Ông này là ai mà lại tha được tội?" 50 Nhưng Đức Giê-su nói với người phụ nữ: "Lòng tin của chị đã cứu chị. Chị hãy đi bình an."

Raymund một người được sống sót sau những cuộc tàn phá bom đạn thời đệ chiến thứ hai kể như sau:
Tôi còn nhớ hôm ấy là một trong những ngày trước khi chiến tranh chấm dứt. Tôi trông thấy hai người lính nhảy dù rơi xuống một máy bay của quân địch đã bắn hạ. Như mọi người dân làng, tôi tò mò đi xem lính nhảy dù. Tuy mới lên 11 tuổi, tôi cũng đi theo dân chúng lên tới công trường giữa thành phố và hồi hộp đứng đợi. Sau cùng, có hai viên cảnh sát tới dẫn theo hai người tù binh. Họ sẽ đợi ở đó cho tới khi có xe cam –nhông tới chở hai ngu7oi2 tù binh đến một trại giam ngoài thành phố. Vừa trông thấy hai người tù binh, dân chúng la ó om sòm. Hộ đồng thanh kêu to: “ hãy giết chúng đi! Hãy giết chúng đi!” Dĩ nhiên, trong lòng họ vẫn còn nỗi phẫn uất vì những trái bom quân địch đã thả trên thành phố, gây nên bao thảm cảnh đổ nát và những sinh mạng chết oan uổng. Không những họ chỉ la ó đòi giết các tù binh mà còn dám giết luôn nữa. Là những nông dân, họ đã đem theo trên tay cuốc, xẻng, dao, cào và sẵn sàng tấn công vửa khi cho phép.
Tôi nhìn hai người tù binh với tất cả lòng thương hại. Họ là những người lính trẻ trạc độ mười chín, hai mươi tuổi, và trên nét mặt họ không giấu được sự khiếp sợ cho mạng sống của mình. Cả hai người cảnh binh có nhiệm vụ bảo vễ tù binh xem ra cũng bất lực trước sự hung bạo của dân lành. Tôi cảm thấy có một sức mạnh lạ nào đó thúc đẩy tôi phải làm việc gì cho họ và tôi lập tức làm ngay.Tôi chạy tới đứng mô đất trống giữa hai người tù binh và dân chúng. Tôi quay mặt về phía đám đông hô lớn tiếng, xin họ im lặng. Có lẻ vì thương hại một cậu bé như tôi nên cả đám đông ngưng bặt ngay, đủ thời giờ cho tôi kịp nói với họ:
-      Xin quý ông bà hãy nhìn kỹ hai anh tù binh này. Họ chỉ là những thanh niên còn trẻ tuổi, không khác chi những người con, người cháu của ông bà và không gì hơn là thi hành nghĩa vụ bảo vệ quốc gia y như con cháu ông bà vậy. Nếu như con cháu ông bà bị rơi vô hoàn cảnh vầy, bị rơi vào tay quân địch bắt làm tù binh, ông bà có muốn thấy con cháu ông bà bị giết không? Vậy xin đừng giết hai anh tù binh trẻ tuổi này!
-      Nói xong, tôi cảm thấy dân làng lắng nghe lơi thỉnh xin của  tôi với vẻ xúc động. Trong chốc lát, bầu khí có sự thay đổi. Sau cùng, một cụ bà lên tiếng vối giọng run run:
-      Hôm nay một cậu bé đã dạy chúng ta bài học về sự tha thứ.
Rồi dân làng bắt đầu giải tán. Tôi quay lại nhìn hai tù binh và suốt đời tôi không bao giờ quên được nỗi vui mừng sung sướng cũng như biết ơn hiện rõ trên gương mặt của hai anh lính trẻ. Và tôi tin chắc họ cũng không quên cậu bé đã thỉnh xin tha chết cho họ.

Lạy Chúa, xin giúp con luôn biết sẵn sàng cởi mở tâm hồn đón nhận tình thương tha thứ và để cho tình thương của Thiên Chúa biến đổi con, để rồi con cũng biết chia sẻ tình thương Chúa cho những anh chị em con, nhất là những người làm tổn thương con bằng cách này cách khác.


Thứ Tư, 17 tháng 9, 2014

Học viện Mục vụ: Thánh lễ khai giảng niên khóa 2014-2015



Học viện Mục vụ: Thánh lễ khai giảng niên khóa 2014-2015

“Hướng tâm hồn chúng ta về Chúa Thánh Thần. Xin Chúa ban tràn ngập ơn cho những học viên trong niên học mới này.”

Với chủ đề Hiểu biết- Yêu thương- Phục vụ; vào lúc 18g30, ngày 17/08/2014, Học viện Mục vụ (HVMV) Tổng giáo phận(TGP) đã khai giảng niên khóa 2013-2014 tại Nhà Nguyện Trung tâm Mục vụ (TTMV)TGP do Đức Tổng Giám mục Phaolô làm chủ sự. Cùng đồng tế có cha Phêrô- Nguyễn Văn Hiền- Giám đốc TTMV, cha Luy Nguyễn Anh Tuấn- Mục vụ(MV)hôn nhân gia đình, các cha giáo MV Ơn gọi, MV Truyền thông, MV Thánh nhạc, các khoa Thần học- Mục vụ, các lớp Thánh Kinh, lớp Ngoại ngữ…Ngoài ra còn có có các giảng viên, các khối văn phòng học viện và đông đảo học viên tham dự.

Thánh lễ khai mở trong tâm tình của niên học mới; Đức Tổng đã tâm tình:“Cùng với sự hân hoan vui mừng và cầu nguyện sốt sắng; cũng như việc tham gia tốt các hoạt động MV sẽ dẫn đưa chúng ta đến ánh sáng Lời Chúa.”
Trong bài giảng lễ, Đức cha đặc biệt mời cộng đoàn hướng tâm hồn mình về Chúa Thánh Thần(CTT)- Đấng được sinh ra bởi tình yêu của Chúa Cha và Chúa Giêsu. Kỳ công nhất chính là Chúa Giêsu đã trỗi dậy từ cõi chết; minh chứng cho quyền năng của Người. Chính CTT là biểu tượng tình yêu mà chúng ta gọi là nhiệt tình. Chúa TT là món quà quý giá nhất mà Chúa Kitô phục sinh đã ban cho Giáo Hội sau khi trao sứ vụ cho các Tông đồ. Thần khí CTT được thấy rõ qua Thánh Phaolô: “ Tất cả chúng ta, dù Do Thái hay Hy Lạp đều chịu phép rửa trong cùng một thần khí, để nên một thể. Tất cả chúng ta đầy tràn một thần khí duy nhất, chỉ có một CTT, chỉ có một thể, đó Giáo Hội Chúa Kitô. Chúng ta hít thở một thần khí duy nhất, là sự giải khát nước sự sống duy nhất đã chảy ra từ cạnh sườn Chúa Giêsu. Chúa TT chính là thần Tình Yêu trong lòng Ba Ngôi Thiên Chúa; là ân sủng lớn nhất, là quà tặng chứa đựng mọi ân sủng. Đức Cha Phaolô nhấn mạnh về Đức Tin, Đức Cậy, Đức Mến; ba nhân đức cần thiết cho đời sống thiêng liêng người Kitô hữu để đào tạo HVMV trở thành những người Kitô hữu trưởng thành phục vụ Giáo Hội.

Kết thúc Thánh lễ trong ân sủng phép lành và trong giai điệu sôi nổi ngập tràn thần khí CTT” Này chính Chúa đã sai tôi đi, sai tôi đi loan báo Tin Mừng, này chính Chúa đã thánh hiến tôi, sai tôi đi, Ngài sai tôi đi…” niềm tin, niềm vui và tình thân ái như còn mãi…

Sau Thánh lễ, Đức Cha Phaolô được mời ở lại để phát chứng chỉ cho các học viên.
Nhận chứng chỉ lần này có ba học viên được nhận bằng cao đẳng Thần học Mục vụ - Cao đẳng chuyên ngành MVTG; thuộc xứ Hòa Hưng- hạt Phú Thọ, xứ Gia Định- hạt Gia Định, xứ Nguyễn Duy Khang- hạt Gia Định.
Trong niên khóa này đông đảo học viên các lớp được cấp chứng chỉ nhận thấy: bên cạnh các học viên sinh hoạt ở các hạt thuộc các xứ Thanh Đa, Vườn Chuối, Gia Định…, các học viên ở các xứ:Từ Đức,Thánh Cẩm, Bình Hưng, Trung Chánh…,địa lý không được thuận lợi, nhất là những lúc trời mưa, nước ngập, đường hư hại…vẫn cố gắng đến lớp. Điều đặc biệt hơn nữa có gia đình cả ba người con dâu, rể đều đi học. Học viên đáng hoan nghênh nhất là bác Đỗ Đình Ất, 83 tuổi là học viên cao tuổi nhất trong học viện… cho thấy một sức mạnh: yêu thương, phục vụ./.




ÊM ĐỀM TRIỀN MIÊN