Thứ Tư Tuần XXXII Mùa Thường Niên -
Năm lẻ
“Một người trong bọn
thấy mình được khỏi, liền quay trở lại và lớn tiếng tôn vinh Thiên Chúa” (Lc
17,15)
Lc 17,11-19
11 Trên đường lên Giê-ru-sa-lem,
Chúa Giê-su đi qua biên giới giữa hai miền Sa-ma-ri và Ga-li-lê. 12 Lúc
Người vào một làng kia, thì có mười người phong hủi đón gặp Người. Họ dừng lại
đằng xa 13 và kêu lớn tiếng: "Lạy Thầy Giê-su, xin dủ
lòng thương chúng tôi!" 14 Thấy vậy, Chúa Giê-su bảo
họ: "Hãy đi trình diện với các tư tế." Đang khi đi thì họ được
sạch. 15 Một người trong bọn, thấy mình được khỏi, liền
quay trở lại và lớn tiếng tôn vinh Thiên Chúa. 16 Anh ta
sấp mình dưới chân Chúa Giê-su mà tạ ơn. Anh ta lại là người Sa-ma-ri. 17 Chúa
Giê-su mới nói: "Không phải cả mười người đều được sạch sao? Thế thì chín
người kia đâu? 18 Sao không thấy họ trở lại tôn vinh Thiên
Chúa, mà chỉ có người ngoại bang này?" 19 Rồi Người
nói với anh ta: "Đứng dậy về đi! Lòng tin của anh đã cứu chữa anh.
Chúa Giêsu chữa lành mười người phong
cùi, chỉ có một người trở lại để tạ ơn. Nỗi buồn của Chúa Giêsu không phải vì
bị phụ ơn, mà vì trong số mười người chỉ có một người hiểu biết tình trang
thiêng liêng của mình trước mặt Thiên Chúa. Khi người Samaria trở lại tạ ơn vì
Thiên Chúa đã ban cho phần xác, thì Chúa lại ban ơn cho anh phần hồn và củng cố
niềm tin cho anh. Tạ ơn chính là cơ hộ để chúng ta nhận được thêm ơn từ Thiên
Chúa.
Lạy Chúa, xin cho mỗi ngày sống của
con đừng bao giờ lãng quên tình Chúa, mỗi giờ phút, mỗi biến cố đời con, con đều
biết tạ ơn Thiên Chúa. Và xin giúp chúng con biết dùng cuộc đời mình làm bài ca
tri ân, cảm tạ tình thương bao la của Chúa.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét