Thứ Bảy, 16 tháng 8, 2014

Cao và thấp

Một sáng mùa xuân, Dê và Lạc Đà rủ nhau vào công viên chơi. Dê thì thấp bé, Lạc Đà thì cao lêu nghêu.
Dê nói:
- Thấp là tốt nhất.
- Còn Lạc Đà lại cho rằng "Cao vẫn tốt nhất", rồi sinh ra cãi nhau ầm ỹ.

Cả hai đã đến công viên, nhưng tường cao bốn bề, bên trong cây cối xum xuê.
Cành lá vươn cả ra ngoài tường. Lạc Đà chỉ cần ngẩng đầu lên là đã có những lá non ăn ngon miệng, còn Dê thì chịu... nhịn, nhìn lạc Đà ăn mà thèm.

Lạc Đà đắc chí cười khì:
- Rõ ràng cao là tốt hơn thấp rồi chứ?
Cả hai định vào công viên, nhưng khốn nỗi cái cửa ra vào lại vừa hẹp, vừa thấp, Dê chui vào dễ dàng gặm cỏ non xanh, còn Lạc Đà thì quỳ chân, cúi đầu cố chui vẫn không vào được.


Dê ta lên mặt nói với Lạc Đà:
- Đúng là thấp tốt hơn cao như lời tôi nói không nào? Tôi nói cấm có sai.
Lạc Đà lắc đầu Không nhận Dê đúng mình sai. Cả hai tiến đến nhờ bác Trâu phân xử, bác Trâu hiền từ nói:
- Chỉ nhìn thấy điểm mạnh, không nhìn thấy điểm yếu của mình, thì chẳng ai đúng đâu.
Lạc Đà, Dê phục thiện, nghe ra ý nghĩa lời nói của bác Trâu, thấy mình không đúng, bác Trâu nói chí phải, cần lấy đó sửa lại mình. 

Phục thiện- đó chính là sự khôn ngoan, chính là hành động vâng lời Thiên Chúa. Vâng lời Chúa ta không mất đi bất cứ thứ gì, còn "được" nhiều hơn nữa. Khi ta chưa hiểu hết Thánh ý Chúa, chưa nhận ra kế hoạch của Chúa cho cuộc đời; thì Chúa chính là nguồn sức mạnh là ánh sáng dẫn đưa chúng ta vào chương trình của chính mình mà Người chính là chìa khóa. Điều quan trọng là chúng ta có thực sự để Chúa dẫn dắt mình không? Chúng ta thường cho mình là "cái rốn" vũ trụ mà quên mất đi thân phận mỏng giòn của mình được tạo thành do đâu? Kiêu ngạo, tự phụ hẳn đã làm chúng ta mê muội mà đánh mất ơn Chúa ban. 


Khi Gioan đi rao giảng khắp vùng ven sông Gio đan và rửa tội cho họ, hồi ấy, dân đang trông ngóng một đấng cứu thế và lầm tưởng Gioan là đấng Mesia họ trông đợi. Gioan đến và trả lời với họ rằng: "...có Đấng mạnh thế hơn tôi đang đến, tôi không đáng cởi dây giày cho Ngài!" Còn ai cao trọng hơn Gioan? Vậy mà trước Thiên Chúa, Gioan đã nhìn nhận bản thân trước mọi người mà khi ấy đã xem Ngài như là Mesia? 


Nhớ khi xưa tại tiệc cưới Cana, khi hết rượu, các môn đệ Chúa lo sợ thông báo với Đức Mẹ; Mẹ cầu cứu với Chúa và quay qua nói với các môn đệ Chúa một câu ngắn gọn, nhưng hàm chứa  một lòng cậy trông tuyệt đối; một lòng tin vững mạnh vào quyền năng của Chúa Giêsu: "Người bảo gì, các con cứ làm theo!" Chúng ta hãy bắt chước Mẹ, bắt chước Gioan: Xin vâng làm theo ý Chúa. Mọi sự đều có thể đối với Thiên Chúa. Chúng ta hãy kiên nhẫn, vâng lời với hết tâm trí để chờ những gì Thiên Chúa hứa ban cho tới khi trở thành sự thật.


Sửa đổi, nhìn lại chính mình không làm cho ta thấp hơn, trái lại "nó" làm cho cuộc đời thêm phong phú, dư tràn sức sống; làm cho bản thể con người hóa ra xinh đẹp, thế giới hòa bình, thù hận chấm dứt và để hoàn tất chương trình cứu đô của Thiên Chúa. Cao hay thấp là do chính mình và phần thưởng cao trọng nhất là do Thiên Chúa ban tặng, phải không?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

ÊM ĐỀM TRIỀN MIÊN