Thứ Hai, 18 tháng 8, 2014

Lạc đà qua lỗ kim

Lời Chúa: Mt 19, 23-30
Khi ấy, Ðức Giêsu nói với các môn đệ của Người: “Thầy bảo thật anh em, người giàu có khó vào Nước Trời.  Thầy còn nói cho anh em biết: con lạc đà chui qua lỗ kim còn dễ hơn người giàu vào Nước Thiên Chúa.” Nghe nói vậy, các môn đệ vô cùng sửng sốt và nói: “Thế thì ai có thể được cứu?” Ðức Giêsu nhìn thẳng vào các ông và nói: “Ðối với loài người thì điều đó không thể được, nhưng đối với Thiên Chúa, thì mọi sự đều có thể được.” Bấy giờ ông Phêrô lên tiếng thưa Người: “Thầy coi, phần chúng con, chúng con đã bỏ mọi sự mà theo Thầy. Vậy chúng con sẽ được gì?” Ðức Giêsu đáp: “Thầy bảo thật anh em: anh em là những người đã theo Thầy, thì đến thời tái sinh, khi Con Người ngự tòa vinh hiển, anh em cũng sẽ được ngự trên mười hai tòa mà xét xử mười hai chi tộc Israel. Và phàm ai bỏ nhà cửa, anh em, chị em, cha mẹ, con cái hay ruộng đất, vì danh Thầy, thì sẽ được gấp bội và còn được sự sống đời đời làm gia nghiệp. Nhiều kẻ đứng đầu sẽ phải xuống hàng chót, và nhiều kẻ đứng chót sẽ được lên hàng đầu.”
Chúa Giêsu dùng một hình ảnh cường điệu, để diễn tả việc người giàu khó vào Nước Trời,
khó hơn con lạc đà rất to chui qua lỗ kim rất nhỏ. Dĩ nhiên lạc đà thì chẳng thể nào chui qua lỗ kim được.
Của cải, vật chất có sức mạnh của nó. " Đồng tiền là tiên là Phật, là sức bật tuổi trẻ, là sức khỏe tuổi già, là đà danh vọng, là lọng che thân, là cán cân công lý...". Thật vậy,  từ cổ chí kim, đồng tiền luôn chi phối đời sống con người; nó đưa con người từ chổ thấp lên cao, nó chứng tỏ sức mạnh van năng, chứng tỏ quyền lực, nó có thể biến chuyện vô lý thành có lý, biến trắng thành đen, biến công lý thành nhà tù, đẩy bao người công chính vào chổ cùng cực, bế tắc. Chính vì thế mà người ta thu tích mọi thứ về mình một cách vô độ,  từ chổ "con người làm chủ vạn vật' thành kẻ nô lệ của cải vật chất, nô lệ đồng tiền. 

Thuở xưa, 12 tông đồ theo Chúa Giêsu, họ từ bỏ mọi sự nơi quê nhà để theo Thầy chí thánh. Họ cũng có cha mẹ anh em, gia đình, con cái, nhà cửa, của cải vật chất, công việc, địa vị...trong số họ có người cũng được coi là nhà giàu,  họ cũng can đảm bỏ hết để theo Chúa. Vậy người giàu cũng có thể vào được Nước Trời, tuy có khó khăn, vất vả. 
Chúng ta ngày nay đã được đọc nhiều Kinh Thánh, hiểu biết Lời Chúa, thấm nhuần giáo lý Phúc Âm...nhưng chúng ta có dám bước theo Chúa Giêsu như các tông đồ xưa không? Câu hỏi tưởng dễ hóa ra lại khó.

 "Anh em không thể làm tôi Thiên Chúa lẫn tiền tài” (Mt 6, 24).
Thật vậy, của cải không so sánh với Thiên Chúa được. Của cải chỉ làm cho ta tự mãn, cứng cỏi, quyền lực trước người anh em của ta nơi trần thế, nhưng lại hèn kém trước mặt Thiên Chúa. Thử hỏi: ai cho ta sự sống này, đồng tiền có làm cho ta trường sinh bất tử mà hưởng lạc không? Vậy thì của cải nào có ích gì? 

Nhớ khi mẹ còn sống, tôi thường cằn nhằn với mẹ sao cứ ăn thức ăn cũ, thức ăn mới thì gói ghém cho người ta, khi thì anh đổ rác, khi thì chị bán đậu hủ, em bán vé số...chung quanh mẹ toàn là "người gì đâu!". Ngày mẹ đổ bệnh, chỉ vài tháng sau là qua đời, mẹ tôi tỉnh táo cho đến lúc mất. Chúng tôi vừa cười, vừa khóc khi mẹ "chia của": phần này là để dành cho nhà thờ Cha này để làm cái giếng bơm, nhà thờ Cha kia sắp hoàn tất, nhà thờ nọ Cha mặc cái áo gió  rách cả khuỷu tay, đôi dép Cha đi mòn dẹt; Sr dòng này, dòng kia...rõ ràng, không lẫn lộn; rồi thì nuôi ơn kêu gọi, thăm nhà hưu dưỡng, trại phong...cho đến xấp vải này cho cháu gái con chị X vô năm học mới, cho tiền con chị Y khám mắt và "cắt" cho thằng con trai chị cặp kiếng mới,"để kiếng cũ lên độ hư mắt!". Những ngày mẹ sắp mất, người ở đâu mà tới thăm liên tục, thấy mẹ thở oxy mệt, chúng tôi hạn chế người thăm, ấy vậy mà mẹ biết, cố gắng thều thào: "đừng làm vậy người ta buồn, ai vô thăm mẹ, cho vô!". Những lúc khỏe một chút, tôi thầm thì  với Mẹ: "Mẹ đi một mình có sợ không?" Mẹ tôi cau mày, chỉ tượng Đức Mẹ rồi đưa 2 ngón tay. Tôi bàng hoàng chợt hiểu ý mẹ tôi không đi một mình mà là hai, đi cùng với Đức Mẹ. Mẹ tôi rất yêu mến Đức Mẹ. Trước lúc mất 2 ngày, tôi dặn dò và "bắt" mẹ hứa: "Mẹ à, khi lên gặp được Chúa rồi mẹ nhớ cười thật tươi cho chị em con biết để yên tâm nha mẹ!" Mẹ gật đầu liên tục ra ý cho tôi hiểu là mẹ đã nghe. Thế rồi, mẹ đi, nhẹ nhàng như cơn gió thoảng, 30 giây với hai cái thở hắt, không giằng co, chết lành như ý mẹ mong muốn. 8g30 tối mẹ mất, gương mặt bình thản như đang ngủ, 4g sáng hôm sau mẹ tôi"cười" thật tươi. Chị em tôi bàng hoàng, kinh ngạc nhận ra là mẹ đã gặp được Chúa như lời hứa với tôi. Kỳ diệu, không thể lý giải. Mẹ tôi chỉ là một bà mẹ bình thường như bao bà mẹ khác nhưng với tôi bà vô cùng vĩ đại, vững lòng tin cho đến phút cuối đời, một lòng trông cậy vào Chúa, vào Mẹ Maria. Đám tang mẹ  người viếng đông không tin nổi, nhiều người tôi chưa thấy mặt bao giờ và tôi nghĩ đó chính là phần thưởng Chúa ban cho mẹ tôi nơi trần thế.
“Kho tàng anh em ở đâu, trái tim anh em ở đó” (Mt 6, 21), kho tàng của mẹ tôi nơi những người nghèo, những người bé mọn, bệnh tật, nơi Chúa Giêsu ẩn thân trong các linh mục- chủ chăn đoàn chiên nơi dương thế; nơi Đức Mẹ ẩn sau những bà mẹ nghèo hèn, khốn khó. Mẹ tôi thật là khôn ngoan, bà là một trong các cô trinh nữ đi đón chàng rể với cây đèn cháy sáng trong tay không để bị tắt. Nước Trời chính là phần thưởng Chúa hứa ban cho những người biết nghe và sống đẹp lòng Chúa. 
                                                                      8g 45 tối
                                                        4g sáng hôm sau 


1 nhận xét:

  1. Tạ ơn Chúa.Cám ơn Mẹ Maria.Cám ơn bài chia sẻ của chị,nó giúp em thêm vững tin vào con đường phía trước mà Chúa muốn em bước theo.Cs này là Chúa ban cho ta,ta phải sống cho Chúa và vì Chúa.Bước theo Chúa Giêsu Kitô là con đường duy nhất đưa ta về quê trời.Cám ơn Chúa Giêsu.Ngợi khen Chúa Giêsu.Alleluia.Alleluia.Xin Chúa chúc lành cho chị và gđ.Amen.

    Trả lờiXóa

ÊM ĐỀM TRIỀN MIÊN