Chủ Nhật, 29 tháng 3, 2015

THỨ HAI TUẦN THÁNH


Ga 12,1-11
1 Sáu ngày trước Lễ Vượt Qua, Chúa Giêsu đến làng Bêtania, nơi Ladarô đã chết được Người cho sống lại. 2 Tại đây người ta dọn bữa cho Người ăn. Martha hầu bàn. Còn Ladarô cũng là một trong những kẻ đồng bàn với Người. 3 Bấy giờ Maria lấy một cân dầu thơm, dầu cam tùng hảo hạng, và xức chân Chúa Giêsu, rồi lấy tóc mình mà lau. Hương thơm toả đầy nhà. 4 Một môn đệ là Giuđa Iscariô, kẻ sẽ phản nộp Người, liền nói: 5 "Sao không bán dầu thơm đó lấy ba trăm đồng mà cho người nghèo khó?" 6 Hắn nói thế không phải vì lo lắng cho người nghèo khó đâu, mà vì hắn là tên trộm cắp, lại được giữ túi tiền, nên bớt xén các khoản tiền người ta bỏ vào đó. 7 Vậy Chúa Giêsu nói: "Hãy để mặc cô ấy làm công việc chỉ về ngày táng xác Ta. 8 Vì các ngươi sẽ có người nghèo luôn bên cạnh các ngươi, còn Ta, các ngươi sẽ không gặp Ta mãi đâu".
"Giá tiền của bình dầu thơm mà Maria đã đổ ra để xức chân Chúa Giêsu là 300 đồng, bằng lương 300 ngày công, nghĩa là gần suốt một năm. Mà gia đình Bêtania không khá giả gì. Maria yêu mến Chúa Giêsu “bằng mọi giá, chẳng tiếc bất cứ thứ gì cả. Trước đây, Maria cũng đã làm hài lòng Chúa khi bỏ hết mọi việc để ngồi bên chân Ngài và lắng nghe lời Ngài (Lc10,38-42). Lòng yêu mến Chúa của Maria không phải chỉ là tình cảm suông, cũng không chỉ thể hiện bằng lời nói, mà còn bằng thái độ không tiếc bất cứ thứ gì với Chúa, nhất là tiền bạc và thời gian.

Một bình dầu thơm được đánh giá 2 cách khác nhau: Maria dùng nó như phương tiên phục vụ Chúa, Giuđa coi đó là một giá trị vật chất đáng thèm muốn.
Giuđa nói: “sao không bán dầu thơm đó lấy 300 đồng mà cho người nghèo”. Nhiều khi người nghèo bị lấy làm chiêu bài để che đậy cho lòng tham, để tô vẽ bộ mặt đạo đức của kẻ giả hình.
“Người nghèo thì anh em luôn có bên cạnh, còn Thầy thì anh em chẳng có mãi đâu”. Phục vụ Chúa và phục vụ tha nhân đều là hai việc tốt. Tuy nhiên Chúa dạy ta hai điều:
Phải biết cân nhắc khi nào thì ưu tiên cho việc nào;
Đừng viện cớ phục vụ tha nhân mà bỏ bổn phận phục vụ Chúa."
Bình dầu thơm hảo hạng mà Maria đổ ra để lau chân Chúa có giá 300 đồng, tương đương 300 ngày công thời đó; Cho thấy một Maria hết sức yêu mến Chúa không tiếc thứ gì tốt nhất dành cho Chúa. Còn con...

Chúa ơi, con thật đáng hổ thẹn vì biết bao lần xa Chúa, tính toán với Chúa, nghe Lời Chúa một cách hời hợt như đứa con hoang đàng bao năm đi xa, trở về rồi lại đi xa... Chúa lúc nào cũng chờ đợi con, tha thứ cho con...
Nghĩ lại, con yêu Chúa bằng môi miệng nhiều hơn tấm lòng, con cảm thấy rất thẹn nhưng cũng
 cảm thấy sung sướng vì Chúa yêu con quá đỗi. Con sẽ cố gắng mỗi ngày để không làm mất lòng Chúa, cố gắng mỗi ngày để những người chung quanh con nhận biết Chúa là Đấng từ bi, nhân hậu, giàu lòng thương xót!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

ÊM ĐỀM TRIỀN MIÊN