Thứ Năm, 11 tháng 9, 2014

Nhớ Trung thu ngày xưa

Trung thu lại về...
Trên mọi nẻo đường từ thành thị đến nông thôn, khắp nơi bày bán lồng đèn đủ kiểu dáng, màu sắc rực rỡ: từ đèn kéo quân, siêu nhân, búp bê, các con thú ngộ nghĩnh... xài bằng pin, chớp xanh, chớp đỏ từ Trung Quốc nhập sang...Chợt nhớ lại những ngày Trung thu thuở nhỏ, lũ trẻ chúng tôi thường náo nức, quây quần bên nhau, chuẩn bị những thứ đồ chơi dành cho đêm Trung thu. Những chiếc đèn lồng, những chiếc đèn ông sao, lồng đèn bằng giấy, những chiếc mặt nạ vui nhộn và ngộ nghĩnh; những ngọn nến được xâu bằng hạt bưởi phơi khô cháy rất sáng và rất đượm…Từ trước đêm Trung thu rất lâu, lũ trẻ chúng tôi đã tụ tập thành từng nhóm múa lân, múa sư tử khắp xung quanh xóm, làng, đi đến đâu tiếng trống inh ỏi, tiếng chiêng bằng 2 cái nắp nồi "chập choang",tiếng cười nói râm ran và vui tươi làm náo động cả xóm làng...Đầu hôm, chúng tôi múa lân, múa sư tử khắp xóm trên, ngõ dưới, lồng đèn đủ kiểu tạo thành đám rước vui chưa từng có... cho đến khi trăng lên cao, chúng tôi "về nhà", đem các tiết mục văn nghệ đã công phu tập dượt từ trước ra biểu diễn, nào là: Sơn Tinh -Thủy Tinh, Cây Đa thần, Trọng Thủy- Mỵ Châu...Năm nào cũng vậy tiết mục Cây đa thần luôn luôn được yêu cầu mở màn; nhất là chổ chú Cuội khi nắm rễ cây đa bay lên( rễ cây đa làm bằng một sợi dây, luồn qua một chạc 3 cây mít, bên kia được phân công cho một đứa kéo lên),được một đoạn thì không nắm được vì cây đa rung bần bật, chú Cuội phải té xuống cho đúng ý của "đạo diễn" làm các em nhỏ vỗ tay thích thú, cười giòn tan...để rồi, tiếng cười đó trôi cả vào giấc mơ tuổi thơ cho tới vài chục năm sau chưa tan...Trăng lên đỉnh đầu sáng vằng vặc, ở làng quê vậy là khuya lắm, và chỉ có Tết trung thu trẻ con mới được thức khuya như vậy, giờ là lúc bắt đầu phá cỗ. Cỗ làng quê cũng có bánh trung thu nhân đậu xanh, bánh dẻo có hương dầu chuối thơm lừng do các bà và các mẹ làm, ngon lạ lùng. Cỗ bày ra một "bộ ván" trước sân, trăng sáng vằng vặc, sáng đến nỗi soi rõ từng ngọn cỏ, tán cây; gió mát trăng thanh, chúng tôi ngồi giữa các bà, các mẹ, anh chị em cùng hết các  ''mặt mốc", "mới sáng nghỉ chơi, trưa lại huề", vừa ăn vừa nghe kể chuyện ma, chốc chốc tiếng cú canh khuya xa xa vọng lại, thật không gì lý thú bằng... 
Trẻ con ngày nay thấy sướng nhưng thật ra chúng bị thiệt thòi, tuổi thơ chúng nghèo quá; không có sân chơi, chỉ biết chúi đầu vào máy vi tính. Khi nghe mẹ kể chuyện đời xưa, chúng tròn xoe mắt ngạc nhiên đến tội nghiệp! Hãy nghe một đoạn đối thoại ngắn với cậu con trai học lớp 6 như vầy:
- Trung thu đến rồi, con thích chơi lồng đèn không mẹ chở con đi mua?
- Con không thích lồng đèn!
- Ủa, sao vậy, mấy bữa con nói con thích lồng đèn máy bay mà?
- Đó là con thích thôi chứ không thích chơi!
- Là sao mẹ không hiểu?
- Có gì đâu mà mẹ không hiểu, con thích là thích vậy, chứ cầm lồng đèn đi đâu, hổng lẽ cầm ra sân thượng đứng ngó xuống đường?
- Thì ra đường chơi?
- Thôi con không ra đường, bạn con cũng có đứa nào chơi lồng đèn đâu!
- Con nói làm sao đó chứ, mẹ thấy người ta bán quá chừng lồng đèn kìa?
- Mẹ ơi, người ta chỉ bán cho mấy em mẫu giáo thôi, tuổi con hết chơi lồng đèn rồi, con không muốn bạn bè con nó gọi con là "thằng bệnh" đâu!
Tôi chỉ còn biết thở dài ngao ngán...
Trung thu ngày xưa gắn liền với tuổi thơ đẹp lung linh, và sống mãi trong ký ức tròn đầy như trăng rằm tháng tám; dù bây giờ " tuổi thơ" tôi đã đi hơn nửa đời người...Nhớ Trung thu ngày xưa làm sao!
Trung thu năm 2014
Trung thu 2014- Cha sở khai mạc và phát bánh cho thiếu nhi









Thiếu nhi gx Thủ Đức vui trung thu 


Màn biểu diễn độc đáo của Cha phụ tá ...


Chú Cuội- Chị Hằng trong hoạt cảnh...
Thích thú...



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

ÊM ĐỀM TRIỀN MIÊN