Thứ Năm, 18 tháng 9, 2014

Yêu và được tha

"Tội của chị rất nhiều, nhưng đã được tha, bằng cớ là chị đã yêu mến nhiều." (Lc 7,47)


Thứ Năm Tuần XXIV Mùa Thường Niên
Lời Chúa: 
 Lc 7,36-50
36 Một hôm, có người thuộc nhóm Pha-ri-sêu mời Đức Giê-su dng bữa với mình. Đức Giê-su đến nhà người Pha-ri-sêu ấy và vào bàn ăn. 37 Bỗng một phụ nữ vốn là người tội lỗi trong thành, biết được Người đang dùng bữa tại nhà ông Pha-ri-sêu, liền đem theo một bình bạch ngọc đựng dầu thơm. 38 Chị đứng đằng sau, sát chân Người mà khóc, lấy nước mắt mà tưới ướt chân Người. Chị lấy tóc mình mà lau, rồi hôn chân Người và lấy dầu thơm mà đổ lên.
39 Thấy vậy, ông Pha-ri-sêu đã mời Người liền nghĩ bụng rằng: "Nếu quả thật ông này là ngôn sứ, thì hẳn phải biết người đàn bà đang đụng vào mình là ai, là thứ người nào: một người tội lỗi!" 40 Đức Giê-su lên tiếng bảo ông: "Này ông Si-môn, tôi có điều muốn nói với ông!" Ông ấy thưa: "Dạ, xin Thầy cứ nói." 41 Đức Giê-su nói: "Một chủ nợ kia có hai con nợ: một người nợ năm trăm quan tiền, một người năm chục. 42 Vì họ không có gì để trả, nên chủ nợ đã thương tình tha cho cả hai. Vậy trong hai người đó, ai mến chủ nợ hơn?" 43 Ông Si-môn đáp: "Tôi thiết tưởng là người đã được tha nhiều hơn." Đức Giê-su bảo: "Ông xét đúng lắm."
44 Rồi quay lại phía người phụ nữ, Người nói với ông Si-môn: "Ông thấy người phụ nữ này chứ? Tôi vào nhà ông: nước lã, ông cũng không đổ lên chân tôi, còn chị ấy đã lấy nước mắt tưới ướt chân tôi, rồi lấy tóc mình mà lau. 45 Ông đã chẳng hôn tôi một cái, còn chị ấy từ lúc vào đây, đã không ngừng hôn chân tôi. 46 Dầu ô-liu, ông cũng không đổ lên đầu tôi, còn chị ấy thì lấy dầu thơm mà đổ lên chân tôi. 47 Vì thế, tôi nói cho ông hay: tội của chị rất nhiều, nhưng đã được tha, bằng cớ là chị đã yêu mến nhiều. Còn ai được tha ít thì yêu mến ít." 48 Rồi Đức Giê-su nói với người phụ nữ: "Tội của chị đã được tha rồi." 49 Bấy giờ những người đồng bàn liền nghĩ bụng: "Ông này là ai mà lại tha được tội?" 50 Nhưng Đức Giê-su nói với người phụ nữ: "Lòng tin của chị đã cứu chị. Chị hãy đi bình an."

Raymund một người được sống sót sau những cuộc tàn phá bom đạn thời đệ chiến thứ hai kể như sau:
Tôi còn nhớ hôm ấy là một trong những ngày trước khi chiến tranh chấm dứt. Tôi trông thấy hai người lính nhảy dù rơi xuống một máy bay của quân địch đã bắn hạ. Như mọi người dân làng, tôi tò mò đi xem lính nhảy dù. Tuy mới lên 11 tuổi, tôi cũng đi theo dân chúng lên tới công trường giữa thành phố và hồi hộp đứng đợi. Sau cùng, có hai viên cảnh sát tới dẫn theo hai người tù binh. Họ sẽ đợi ở đó cho tới khi có xe cam –nhông tới chở hai ngu7oi2 tù binh đến một trại giam ngoài thành phố. Vừa trông thấy hai người tù binh, dân chúng la ó om sòm. Hộ đồng thanh kêu to: “ hãy giết chúng đi! Hãy giết chúng đi!” Dĩ nhiên, trong lòng họ vẫn còn nỗi phẫn uất vì những trái bom quân địch đã thả trên thành phố, gây nên bao thảm cảnh đổ nát và những sinh mạng chết oan uổng. Không những họ chỉ la ó đòi giết các tù binh mà còn dám giết luôn nữa. Là những nông dân, họ đã đem theo trên tay cuốc, xẻng, dao, cào và sẵn sàng tấn công vửa khi cho phép.
Tôi nhìn hai người tù binh với tất cả lòng thương hại. Họ là những người lính trẻ trạc độ mười chín, hai mươi tuổi, và trên nét mặt họ không giấu được sự khiếp sợ cho mạng sống của mình. Cả hai người cảnh binh có nhiệm vụ bảo vễ tù binh xem ra cũng bất lực trước sự hung bạo của dân lành. Tôi cảm thấy có một sức mạnh lạ nào đó thúc đẩy tôi phải làm việc gì cho họ và tôi lập tức làm ngay.Tôi chạy tới đứng mô đất trống giữa hai người tù binh và dân chúng. Tôi quay mặt về phía đám đông hô lớn tiếng, xin họ im lặng. Có lẻ vì thương hại một cậu bé như tôi nên cả đám đông ngưng bặt ngay, đủ thời giờ cho tôi kịp nói với họ:
-      Xin quý ông bà hãy nhìn kỹ hai anh tù binh này. Họ chỉ là những thanh niên còn trẻ tuổi, không khác chi những người con, người cháu của ông bà và không gì hơn là thi hành nghĩa vụ bảo vệ quốc gia y như con cháu ông bà vậy. Nếu như con cháu ông bà bị rơi vô hoàn cảnh vầy, bị rơi vào tay quân địch bắt làm tù binh, ông bà có muốn thấy con cháu ông bà bị giết không? Vậy xin đừng giết hai anh tù binh trẻ tuổi này!
-      Nói xong, tôi cảm thấy dân làng lắng nghe lơi thỉnh xin của  tôi với vẻ xúc động. Trong chốc lát, bầu khí có sự thay đổi. Sau cùng, một cụ bà lên tiếng vối giọng run run:
-      Hôm nay một cậu bé đã dạy chúng ta bài học về sự tha thứ.
Rồi dân làng bắt đầu giải tán. Tôi quay lại nhìn hai tù binh và suốt đời tôi không bao giờ quên được nỗi vui mừng sung sướng cũng như biết ơn hiện rõ trên gương mặt của hai anh lính trẻ. Và tôi tin chắc họ cũng không quên cậu bé đã thỉnh xin tha chết cho họ.

Lạy Chúa, xin giúp con luôn biết sẵn sàng cởi mở tâm hồn đón nhận tình thương tha thứ và để cho tình thương của Thiên Chúa biến đổi con, để rồi con cũng biết chia sẻ tình thương Chúa cho những anh chị em con, nhất là những người làm tổn thương con bằng cách này cách khác.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

ÊM ĐỀM TRIỀN MIÊN