Chủ Nhật, 23 tháng 6, 2013

PHẢI CHI...!

PHẢI CHI...!
Tôi đang đi ăn xin từ nhà nọ đến nhà kia trên con đường làng, thì cỗ xe bằng vàng của Ngài xuất hiện từ xa như trong một giấc mơ huy hoàng, và tôi ngỡ ngàng không biết vị vua của các vua đó là ai...
Niềm hy vọng trào dâng trong tôi và tôi thầm nghĩ: như vậy là chấm dứt những ngày u ám đời tôi. Thế là tôi sẵn sàng ngả tay chờ đón của bố thí rộng lượng và những ân huệ dồi dào...Cỗ xe dừng lại...đôi mắt Ngài chăm chú nhìn tôi và Ngài bước xuống xe mỉm cười. Tôi cảm thấy vận hội tốt lành cuối cùng đã đến với đời tôi...
Thình lình, Ngài ngả tay và nói:" Có gì cho ta không?". Phải chăng đó là trò đùa, vì nhà vua lại ngả tay xin một người ăn mày? Cuối cùng tôi cũng moi trong bị của tôi một hạt lúa mì bé tí và tôi cho Ngài.
Ôi! Tôi vô cùng ngạc nhiên, lúc chiều tối, khi trút đồ trong bị ra, tôi trông thấy một hạt vàng óng ánh nằm giữa những hạt lúa khác. Tôi đã khóc cách đắng cay.
Phải chi tôi đã có can đảm cho đi tất cả! - Dịch từ Internet, truyện" The story of the older Son"(Lc 15, 11-23)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

ÊM ĐỀM TRIỀN MIÊN