Khi còn là cô bé, tôi thích đọc thơ Xuân Diệu, Xuân Quỳnh, Bùi Chí Vinh.
Lâu lắm rồi, mới lại có dịp đọc
được bài thơ hay
Bài thơ đầu anh viết tặng em
Là bài thơ anh viết về đôi dép
Khi nỗi nhớ trong lòng da diết
Những vật tầm thường cũng viết
thành thơ
Hai chiếc dép kia gặp gỡ bao giờ
Có yêu nhau đâu mà chẳng rời
nửa bước
Cùng gánh vác những nẻo đường
xuôi ngược
Lên thảm nhung, xuống cát bụi,
cùng nhau
Cùng bước, cùng mòn, không kẻ
thấp người cao
Cùng chia sẻ sức người chà đạp
Dẫu vinh nhục, không đi cùng
người khác
Số phận chiếc nầy phụ thuộc ở
chiếc kia.
Nếu ngày nào một chiếc dép mất
đi
Mọi thay thế sẽ trở thành khập
khiễng
Giống nhau lắm nhưng người đi
sẽ biết
Hai chiếc này chẳng phải một
đôi đâu.
Cũng như mình trong những phút
vắng nhau
Bước hụt hẫng cứ nghiêng về một
phía
Dẫu bên cạnh đã có người thay
thế
Mà trong lòng nỗi nhớ cứ chênh
vênh.
Đôi dép vô tư khắng khít bước
song hành
Chẳng thề nguyện mà không hề
giả dối
Chẳng hứa hẹn mà không hề phản
bội
Lối đi nào cũng có mặt cả đôi.
Không thể thiếu nhau trên mọi
bước đời
Dẫu mỗi chiếc ở một bên phải,
trái
Nhưng anh yêu em bởi những điều
ngược lại
Gắn bó đời nhau một bước đi
chung.
Hai mảnh đời thầm lặng bước song song
Sẽ dừng lại khi chỉ còn một chiếc
Chỉ còn một là không còn gì hết
Nếu không tìm được chiếc thứ hai kia.
" Người nam sẽ lìa cha mẹ mà gắn bó với vợ mình, và cả hai
nên một thân xác."
Có người bạn là tu sĩ nói một câu ấn tượng” Tôi đi tu vì không thể
chịu đựng được cảnh tử biệt, sinh ly.”
Dù là câu nói đùa nhưng gợi cho tôi một ý nghĩa đặc biệt. Ai trong
chúng ta lại không chứng kiến một lần trong đời cảnh ấy.
“Tử biệt,” chỉ là một bước về với Chúa. Trần gian chỉ là nơi chốn
tạm bợ, cuộc sống vĩnh cửu là bên Chúa. Nhưng trần gian này lại có những người
ta yêu thương, vì thế, ta luyến tiếc.
Chúa gọi mỗi người theo cách riêng. Người được gọi theo bậc tu
trì, người được gọi theo đời sống hôn nhân. Bậc nào cũng có những khó khăn
riêng.
Sống theo ơn gọi hôn nhân ngày nay không phải là chuyện dễ. Người
ta có thể yêu nhau bằng cái nhìn đầu tiên. Có thể nắm tay nhau đi đăng ký kết
hôn trong vòng 15 phút. Và cũng có thể ra tòa li dị liền sau đó. Hôn nhân công
giáo” chỉ được chọn chứ không được đổi”. Gia đình là nền tảng xã hội và giáo
hội. Gia đình hôm nay đang phải đối mặt với nhiều vấn đề phức tạp: đổ vỡ, ly
dị…kéo theo nhiều hệ lụy: những đứa trẻ không cha, không mẹ. Ly dị không là
giải pháp tốt nhất. Đối với người
Kitô hữu, trong hôi thánh có nhân luật và thiên luật. Nhân luật thì có thể thay
đổi vì chính con người làm ra nó. Còn thiên luật là luật của Chúa, không thể
thay đổi.
“Điều gì Thiên Chúa kết hợp, loài người không được phân ly”
Lạy Chúa, xin giúp các gia đình Kitô hữu biết ý thức trách nhiệm
mà tuân giữ luật Chúa. Xin cho những người đang sống đời hôn nhân, biết trân
trọng và gìn giữ hôn ước mà họ cam kết
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét