"Phàm ai tôn mình lên sẽ bị hạ xuống ; còn ai hạ mình xuống sẽ được tôn lên." (Lc18,14)
Lc
18,11-14
"Có hai người lên đền thờ cầu
nguyện. Một người thuộc nhóm Pha-ri-sêu, còn người kia làm nghề thu thuế. 11 Người Pha-ri-sêu đứng thẳng,
nguyện thầm rằng : 'Lạy Thiên Chúa, xin tạ ơn Chúa, vì con không như bao kẻ
khác : tham lam, bất chính, ngoại tình, hoặc như tên thu thuế kia. 12 Con ăn chay mỗi tuần hai lần, con
dâng cho Chúa một phần mười thu nhập của con.' 13 Còn người thu thuế thì đứng đằng
xa, thậm chí chẳng dám ngước mắt lên trời, nhưng vừa đấm ngực vừa thưa rằng :
'Lạy Thiên Chúa, xin thương xót con là kẻ tội lỗi.' 14 Tôi nói cho các ông biết : người
này, khi trở xuống mà về nhà, thì đã được nên công chính rồi ; còn người kia
thì không. Vì phàm ai tôn mình lên sẽ bị hạ xuống ; còn ai hạ mình xuống sẽ
được tôn lên."
Chúa
Giêsu thật là Người Cha nhân từ, yêu thương con cái trần gian, hy sinh chính bản
thân mình cho chúng ta, vậy mà Người không đòi hỏi chúng ta đáp lại điều gì
ngoài cái điều nhỏ nhoi vụn vặt mà Người mời gọi chúng ta từ bỏ: thói ương hèn,
cao ngạo. Tôi thường nghĩ: sao Chúa nhân từ quá, tôi có là gì đâu mà Chúa vẫn
yêu thương tôi. Tôi so sánh mình với những người công chính và hài lòng về điều
đó. Thật ra, tôi cũng như bao người Pharisêu thời xưa. Sự công chính là từ
Thiên Chúa chứ không phải từ những công việc, những công trạng mà chúng ta đạt
được. Chỉ với thái độ khiêm nhường, chúng ta mới nhận ra: tất cả là hồng ân
Chúa ban, tất cả đều từ bởi Thiên Chúa, phát xuất từ tình thương bao la của
Người chứ không do những thành quả mà chúng ta đạt được.
Có
câu chuyện thế này:
Người
thanh niên xa quê lên thành phố học hành, bao nhiêu năm xa mẹ, xa nhà, nỗi nhớ
cứ cồn cào trong anh. Anh ước được về quê thăm mẹ, nhưng lần nào thư đi rồi thư
lại, mẹ anh cũng chỉ có một câu: “ Con cứ yên tâm học hành, mẹ khỏe, khi nào
bớt bận bịu mùa màng, mẹ sẽ lên thăm con.” Cứ thế, 5 năm trôi qua trong nỗi nhớ
thương con, người mẹ ở quê thương nhớ con còn hơn thế. Bà đặt hết tình yêu vào
công việc kiếm tiền: nhổ cỏ mướn, làm thuê, ai kêu gì làm nấy để con thỏa ước mơ
làm bác sĩ và để con yên tâm học hành. Xa quê, người con dù thương mẹ, thì cũng
chỉ nghĩ :mẹ làm lụng vất vả trên miếng ruộng nhà mình. Anh đâu biết, tiền để
mua giống, mua phân mẹ anh còn không có. Rồi ngày tốt nghiệp cũng tới. Mẹ anh đón
chuyến xe sớm nhất lên thành phố dự lễ với con. Từ xa, bà dõi theo con mình với
tất cả niềm sung sướng mà không dám vào, chỉ sợ nhìn mình con sẽ tủi. Người con
cứ thấp thỏm đứng lên, đứng xuống dáo dác kiếm mẹ. Đợi buổi lễ sắp bắt đầu, bà
mới rón rén bước vào chỗ khuất trong hội trường nơi con bà không nhìn thấy mẹ.
Nhưng
rồi…có một hơi ấm mẫu tử bao trùm bà và hai cánh tay mạnh mẽ quàng lấy đôi vai
gầy guộc vì năm tháng; anh cất tiếng gọi: “ Mẹ ơi!”. Bao nỗi nhớ, niềm vui hạnh
phúc, người con trai ấy chỉ biết sà vào lòng mẹ như ngày còn nhỏ, nắm lấy đôi
bàn tay mẹ, anh chợt sững người trong giây lát… và rồi, để mặc cho dòng lệ tuôn
rơi, anh khóc trên đôi tay mẹ, đôi tay ngày xưa của mẹ mềm mại thường nựng nịu,
dỗ dành anh khi thơ bé, giờ đây đã trở nên khô ráp, nứt nẻ, chai sần, tóe máu… Vừa hôn đôi bàn tay anh thì thầm
với mẹ: “ Mẹ ơi, con cám ơn mẹ, con thương mẹ nhất trên đời, mẹ là Chúa của
con!”
Vậy đấy, tình yêu mà người mẹ đã dành cho con mình, dù phải hy sinh, vất vả không ngại đau khổ, chỉ để con mình hạnh phúc. Tôi nhớ tới thập giá tình yêu mà Chúa dành cho chúng ta. Và đứng trước tình thương mênh mông đó, chúng ta chỉ có thể cúi đầu bái tạ, tôn vinh Thiên Chúa chứ không phải tự hào cho mình được như thế.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét